lan tím giữa thế giới song song

Chương 2: Khởi đầu thử thách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua khung cửa kính học viện, lấp lánh trên những viên đá lát hành lang. Lưu Tĩnh Yên thức dậy trong căn phòng nhỏ màu tím nhạt, tay chạm vào sợi dây chuyền mà cô tìm thấy khi bước vào học viện. Trái tim vẫn còn đập nhanh, nhưng cảm giác kỳ lạ đã dần lắng xuống. Cô biết hôm nay sẽ là ngày cô phải bắt đầu học cách sống trong thế giới này, và cũng là ngày cô phải đối mặt với thử thách đầu tiên.

Cô mặc chiếc áo choàng màu tím nhạt, cầm gậy phép, bước ra hành lang. Những học viên khác đã tụ tập ở sân tập, ánh sáng từ các tinh thể bay lên hòa quyện với phép thuật tạo thành những vòng sáng lung linh trên không trung. Mỗi người đều tập trung luyện tập, và giữa họ, cô cảm nhận sự khác biệt – năng lực tiềm ẩn của mình bắt đầu thức tỉnh, một luồng ánh sáng tím nhạt len lỏi trong lòng bàn tay.

“Lưu Tĩnh Yên, đến đây ngay!” – một giọng nghiêm nghị vang lên. Nữ chính quay lại, thấy nam chính đứng ở góc sân, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng. Anh đưa tay, ra hiệu cho cô đến gần.

Cô bước từng bước, tim đập nhanh. Khi đứng trước anh, anh quan sát cô một hồi lâu rồi nói:

“Ngươi có năng lực, nhưng còn yếu. Nếu muốn tồn tại ở học viện này, phải học cách điều khiển sức mạnh.”

Cô gật đầu, giọng run run:

“Vâng… tôi sẽ cố gắng.”

Anh chỉ về phía sân tập, nơi một sinh viên đang cố gắng triệu hồi tinh thể lửa nhưng thất bại, khiến ngọn lửa nhỏ bùng lên lung tung.

“Xem đó. Nếu không kiểm soát tốt năng lực, không chỉ nguy hiểm cho ngươi mà còn cho người khác.”

Lưu Tĩnh Yên hít một hơi thật sâu, đặt tay lên gậy phép. Cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể, ánh sáng tím từ lòng bàn tay cô phản chiếu lên mặt đất. Cô thử triệu hồi một luồng sáng, ban đầu chập chờn, lung lay, nhưng rồi dần dần, ánh sáng tím trở nên ổn định, bay lên thành những vòng sáng mềm mại, ôm lấy không trung.

Nam chính nhìn cô, ánh mắt có chút ngạc nhiên:

“Không tệ… nhưng cần luyện tập nhiều hơn.”

Trưa hôm đó, các học viên được chia nhóm luyện tập thử thách đầu tiên: Đối mặt với quái vật bay trong khu rừng tập luyện. Đây là cơ hội để các học viên kiểm tra năng lực, phối hợp với đồng đội, và học cách sử dụng phép thuật chiến đấu thực tế.

Lưu Tĩnh Yên được xếp cùng hai học viên khác – một cậu trai nhanh nhẹn, một cô gái nhỏ nhắn nhưng thông minh. Họ đi sâu vào khu rừng, nơi ánh sáng từ tinh thể ban ngày hắt xuống tạo thành những mảng sáng lung linh. Bỗng nhiên, từ tán lá, một sinh vật kỳ lạ hiện ra – thân hình cao lớn, phủ lông bạc, mắt phát sáng xanh biếc. Nó phát ra tiếng gầm khiến Lưu Tĩnh Yên giật mình, tim đập nhanh.

“Bình tĩnh!” – nam chính xuất hiện từ đâu, đứng sau cô. Anh đưa tay, tạo ra một luồng ánh sáng tím lấp lánh, ngăn quái vật tiến tới. Cô cảm nhận sự che chở, nhưng đồng thời cũng biết: đây là lúc cô phải chứng minh bản thân.

Cô nhắm mắt, hít thật sâu, cảm nhận dòng năng lượng trong cơ thể chảy khắp tay chân, rồi thốt lên một câu thần chú. Ánh sáng tím từ lòng bàn tay bùng lên, tạo thành một quả cầu sáng, bay thẳng về phía quái vật. Quái vật bị ánh sáng làm chói mắt, lùi lại vài bước. Lưu Tĩnh Yên mở mắt, kinh ngạc với sức mạnh vừa thể hiện.

Nam chính nhìn cô, ánh mắt nửa nghiêm nghị nửa trân trọng:

“Ngươi có tiềm năng… nhưng không được chủ quan. Nếu không luyện tập, năng lực này sẽ khiến ngươi mất kiểm soát.”

Buổi tập tiếp tục, với nhiều thử thách: phối hợp với đồng đội, tránh bẫy phép thuật, chiến đấu với quái vật khác. Qua mỗi trận, Lưu Tĩnh Yên dần hiểu cách kiểm soát năng lực, đồng thời học cách tin tưởng đồng đội và nam chính – người luôn đứng cạnh hỗ trợ cô.

Chiều hôm đó, sau khi kết thúc buổi tập, cô đứng bên hồ trong học viện, nhìn ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, tim còn bàng hoàng sau trận chiến. Nam chính đến bên, ném một hòn sỏi nhỏ vào hồ.

“Cảm giác thế nào?” – anh hỏi.

Cô mỉm cười, vẫn hơi thở hổn hển:

“Vừa sợ vừa thích… nhưng tôi nghĩ mình muốn luyện tập nhiều hơn. Tôi không muốn yếu đuối ở nơi này.”

Anh nhíu mày, ánh mắt dịu lại:

“Ngươi có tinh thần, đó là điểm mạnh. Nhưng đừng quên, không chỉ sức mạnh mà còn cả sự khôn ngoan và trái tim mới giúp ngươi tồn tại.”

Một vài tuần tiếp theo, Lưu Tĩnh Yên luyện tập chăm chỉ, gặp nhiều thử thách mới, từ giải đố phép thuật, chiến đấu nhóm đến đối mặt quái vật nguy hiểm. Mỗi lần hợp tác với nam chính, cả hai càng hiểu nhau hơn, tình cảm nảy nở từ những cử chỉ, ánh mắt, và những khoảnh khắc hỗ trợ nhau trong nguy hiểm.

Một buổi tối, dưới ánh trăng chiếu trên vườn lan tím, nam chính bỗng hỏi cô:

“Ngươi có sợ không, khi bước vào thế giới này một mình?”

Cô lặng yên, ánh mắt lấp lánh, trả lời:

“Có… nhưng không còn sợ nữa, vì ít nhất bây giờ tôi có người đồng hành. Và tôi tin mình sẽ thích nghi với thế giới này, dù khó khăn đến đâu.”

Anh gật đầu, ánh mắt mềm mại lần đầu:

“Ngươi mạnh mẽ hơn ngươi nghĩ. Ta sẽ cùng ngươi trải qua mọi thử thách.”

Và trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, giữa ánh trăng và hương lan tím, Lưu Tĩnh Yên cảm nhận rằng mối quan hệ giữa cô và nam chính đã bắt đầu phát triển, tình cảm vừa tiềm ẩn vừa chắc chắn, giống như ánh sáng tím lan tỏa khắp học viện – kỳ ảo, mê hoặc, nhưng tràn đầy sức sống.

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×