lan tím giữa thế giới song song

Chương 3: Bóng tối trong Học viện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, học viện vẫn tĩnh lặng dưới ánh nắng nhạt của bình minh. Lưu Tĩnh Yên bước ra sân, tay vẫn cầm gậy phép, ánh sáng tím từ năng lực tiềm ẩn nhấp nháy nhẹ, như thể cơ thể cô đang nhắc nhở: hôm nay sẽ không yên bình.

Khi cô đi ngang qua hành lang chính, một tiếng xì xào vang lên phía cuối cầu thang. Cô dừng lại, nghiêng đầu, ánh mắt tò mò. Ba học viên cười khẩy, nhìn cô:

“Nghe nói cô mới từ thế giới khác tới. Năng lực tím? Ha… chỉ là trò lừa mà thôi.”

Lưu Tĩnh Yên nhún vai, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Vậy à… nhưng tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy.”

Một cơn gió lạ thổi qua, làm tóc cô bay lên, và từ góc sân, nam chính xuất hiện, ánh mắt nhìn thấu mọi thứ. Anh đi tới, giọng trầm:

“Đừng để lời nói của người khác làm ngươi lung lay. Hãy tập trung luyện tập.”

Cô gật đầu, cảm giác an tâm khi anh ở bên. Nhưng cô chưa kịp ổn định tinh thần thì một tiếng hô lớn vang lên từ sân tập chính, nơi các học viên đang luyện phép thuật.

Cô chạy đến, thấy một nhóm học viên đang bị tinh linh bóng tối tấn công – những sinh vật bóng đen, mắt đỏ rực, tấn công bất ngờ, không ai kịp phòng bị. Một vài học viên hoảng sợ, phép thuật bắn ra lung tung, nhưng bóng tối vẫn tiến sát.

Nam chính lao tới, tay tạo ra vòng ánh sáng bảo vệ các học viên. Ánh sáng tím từ lòng bàn tay Lưu Tĩnh Yên bùng lên, phản chiếu với năng lực của anh, tạo thành lớp chắn thứ hai. Cô nhận ra: nếu không hợp lực, họ sẽ thất bại.

“Cẩn thận! Tinh linh này không giống quái vật bình thường!” – anh nói.

Lưu Tĩnh Yên hít một hơi thật sâu, triệu hồi ánh sáng tím mạnh mẽ hơn, tạo thành những mũi tên ánh sáng bắn ra từ gậy phép, đánh thẳng vào tinh linh bóng tối. Các sinh vật rút lui, nhưng rồi từ các cổng bóng tối phía xa, hàng loạt tinh linh khác xuất hiện, đông hơn và hung dữ hơn.

“Chúng ta phải chia nhau tác chiến!” – anh ra lệnh.

Cô và anh cùng một nhóm nhỏ, phối hợp di chuyển liên tục, ánh sáng tím và ánh sáng trắng đan xen, quét sạch những tinh linh đang tấn công học viện. Cảm giác tim đập mạnh, adrenaline dâng trào, nhưng Lưu Tĩnh Yên dần cảm nhận sự tự tin.

Sau trận chiến, khi mọi thứ lắng xuống, cô đứng cạnh nam chính, hít thở sâu:

“Chúng… chúng đông quá… tôi tưởng mình sẽ không làm được.”

Anh đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng lần đầu:

“Ngươi đã làm được. Ngươi đã chiến đấu và bảo vệ đồng đội. Ta tin năng lực ngươi còn mạnh hơn nữa.”

Nhưng trong bóng tối, ở một góc khuất của học viện, một bóng người lặng lẽ quan sát, đôi mắt ánh đỏ rực. Một giọng lạnh lùng vang lên:

“Người từ thế giới kia… thật đáng chú ý. Nhưng ngươi sẽ phải trả giá nếu dám đụng đến kế hoạch của ta.”

Ngày hôm sau, Lưu Tĩnh Yên nhận thấy những dấu hiệu bất thường trong lớp học: sách phép thuật bị xáo trộn, tinh thể ma thuật mất tích, một vài học viên bị lôi kéo vào những vụ tranh cãi vô lý. Cô hiểu rằng: không chỉ là thử thách luyện tập, mà còn có âm mưu trong học viện nhắm vào cô và những người đồng hành.

Nam chính xuất hiện, nắm tay cô kéo ra khỏi đám học viên đang cãi nhau:

“Ngươi đã cảm nhận thấy, phải không? Một âm mưu đang hình thành. Chúng ta phải cẩn thận.”

Cô gật đầu, cảm giác rợn người xen lẫn hồi hộp: đây mới chỉ là bước đầu, nhưng mối nguy hiểm thực sự còn lớn hơn nhiều.

Chiều hôm đó, trong phòng luyện tập riêng, anh hướng dẫn cô cách tăng cường năng lực ánh sáng tím, phối hợp ánh sáng với phép thuật phòng thủ và tấn công. Mỗi lần hai người hợp lực, ánh sáng tím lan tỏa khắp phòng, lấp lánh như dải ngân hà mini. Lưu Tĩnh Yên nhận ra rằng, không chỉ sức mạnh mà còn sự tin tưởng vào người đồng hành chính là chìa khóa chiến thắng thử thách.

Một buổi tối, khi cô đang ngắm trăng ngoài vườn lan tím, nam chính bước tới, giọng trầm nhưng mềm:

“Ngươi đã mạnh hơn trước. Nhưng nếu muốn tồn tại và bảo vệ mọi người, cần học cách kiểm soát cả cảm xúc lẫn năng lực. Ngươi sợ hãi, tức giận, hay lo lắng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến ánh sáng trong cơ thể ngươi.”

Cô nhìn anh, ánh trăng phản chiếu trong mắt anh, lung linh như những cánh hoa tím:

“Tôi… tôi sẽ cố gắng. Không chỉ cho bản thân, mà còn vì những người mà tôi quan tâm.”

Anh mỉm cười, lần đầu nụ cười dịu dàng hiện rõ trên khuôn mặt lạnh lùng:

“Ta sẽ giúp ngươi… dù bất cứ điều gì xảy ra.”

Nhưng không ai biết, ở một góc khuất học viện, bóng người đang lặng lẽ theo dõi mọi hành động của họ, âm mưu dần lộ diện. Nữ chính và nam chính chưa biết rằng thử thách thực sự còn chưa bắt đầu, và cả thế giới song song sẽ sớm đối diện với cơn bão quyền lực, phép thuật và tình cảm sâu sắc.

Hết chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×