lan tím giữa thế giới song song

Chương 7: Chiến đấu với âm mưu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời hôm đó xám xịt, gió lạnh thổi qua sân học viện. Lưu Tĩnh Yên đứng trước cổng chính, ánh sáng tím từ cơ thể cô nhấp nháy, báo hiệu năng lực đang dâng trào. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày trọng đại, khi âm mưu trong học viện bắt đầu lộ diện.

Nam chính xuất hiện bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị:

“Ngươi sẵn sàng chưa? Những gì sắp xảy ra… không giống những gì ngươi đã trải qua trước đây.”

Cô hít một hơi sâu, siết chặt gậy phép:

“Vâng… tôi đã sẵn sàng.”

Họ bước vào sân lớn của học viện, nơi một luồng ánh sáng đen dày đặc bao phủ. Những sinh vật bóng tối trước đây chỉ là khởi đầu, giờ đây xuất hiện cả một đội quân bóng đen, cao lớn và hung dữ hơn nhiều, được điều khiển bởi một thế lực vô hình.

“Chúng ta phải phối hợp. Ngươi tấn công từ xa, ta sẽ phòng thủ và tạo cơ hội phản công!” – nam chính ra lệnh.

Lưu Tĩnh Yên nhắm mắt, tập trung toàn bộ năng lực, ánh sáng tím bùng lên dữ dội. Những mũi tên ánh sáng bay vút, phá tan sinh vật tiến tới. Nam chính tung ra những luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ, tạo thành hàng rào bảo vệ. Họ di chuyển ăn ý, nhịp tấn công – phòng thủ hòa quyện, ánh sáng tím và trắng chiếu rọi khắp sân.

Giữa lúc chiến đấu, cô nhận ra bóng tối không chỉ là sinh vật, mà là ma thuật được điều khiển bởi ai đó trong học viện. Một cảm giác lạnh sống lưng chạy qua cơ thể, khi cô thấy những dấu hiệu rune quen thuộc, giống như những gì cô đã phát hiện trong phòng bí mật ở Chương 5.

“Ngươi nhận ra điều gì không?” – nam chính hỏi, giọng trầm.

“Có… bóng tối này có dấu hiệu điều khiển, không phải tự phát,” cô thở hổn hển, ánh mắt nghiêm trọng.

Họ tiếp tục chiến đấu, nhưng bóng tối ngày càng đông, càng hung dữ. Một sinh vật bóng tối khổng lồ lao thẳng vào cô, ánh sáng tím bị chệch hướng, cô suýt bị đánh trúng. Nam chính lao tới, chắn trước, ánh sáng trắng bùng lên, đẩy lùi sinh vật. Khoảnh khắc đó, ánh mắt họ chạm nhau, tim đập mạnh, cả hai cảm nhận sự gắn kết không chỉ là chiến đấu, mà còn là niềm tin và tình cảm sâu sắc.

Sau một hồi lâu, họ tạm dừng, đứng giữa sân học viện hoang tàn. Cô thở dốc, ánh mắt nhìn nam chính:

“Chúng đông quá… nếu không có anh, tôi…”

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

“Ngươi đã làm được. Ngươi mạnh mẽ hơn ta tưởng, và ta sẽ luôn bên cạnh ngươi.”

Chiều hôm đó, họ lui vào vườn lan tím, ngồi cạnh hồ nhỏ, ánh trăng chiếu lên mặt nước. Cô tựa đầu vào vai anh, cảm giác ấm áp lan tỏa:

“Anh… có bao giờ sợ không?” – cô hỏi, giọng run run.

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ánh mắt trìu mến:

“Ta… cũng sợ. Nhưng có ngươi bên cạnh, ta không còn sợ điều gì nữa.”

Họ im lặng, nghe tiếng nước vỗ nhẹ vào bờ, hương lan tím tràn khắp không gian. Lưu Tĩnh Yên cảm nhận được một tình cảm sâu sắc, mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì cô từng trải qua, vừa an toàn, vừa rạo rực.

Nhưng ở một góc khuất học viện, bóng người vẫn lặng lẽ quan sát, ánh mắt đỏ rực như lửa. Giọng lạnh lùng vang lên:

“Ngươi và kẻ đồng hành… đã bước vào bàn tay ta. Âm mưu lớn nhất vẫn chưa lộ diện. Khi đó, ngươi sẽ phải đối mặt với bóng tối thực sự, nơi cả mạng sống và trái tim đều bị thử thách.”

Đêm đó, Lưu Tĩnh Yên nằm trên giường, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, nghĩ về những gì vừa xảy ra. Cô cảm thấy tim mình ấm áp khi nhớ tới nam chính, nhưng cũng hiểu rằng bóng tối và âm mưu lớn hơn vẫn đang chờ phía trước. Quyết tâm trong cô dâng trào: phải mạnh mẽ, phải học cách kiểm soát năng lực, và phải tin tưởng vào người đồng hành.

Và trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, giữa ánh trăng và hương lan tím, cô nhận ra rằng cuộc sống trong thế giới song song không chỉ là phép thuật và thử thách, mà còn là tình yêu, lòng tin và sự trưởng thành, mở ra một hành trình kỳ diệu dài đầy những bất ngờ, thử thách và drama.

Hết chương 7.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×