Ngày hôm đó, học viện chìm trong không khí căng thẳng. Các học viên tụ tập quanh sân lớn, ánh sáng từ tinh thể bay lấp lánh nhưng dường như không thể xua tan cảm giác nặng nề đang bao phủ. Lưu Tĩnh Yên đứng lặng, cảm giác từ đêm trước vẫn còn ám ảnh: bóng tối đang theo dõi cô, và âm mưu trong học viện sắp sửa lộ diện.
Nam chính xuất hiện bên cạnh, giọng trầm:
“Ngươi cảm thấy gì không?”
Cô gật đầu: “Có… có cảm giác như… có điều gì đó sắp xảy ra.”
Anh nắm tay cô, ánh mắt nghiêm nghị:
“Ngươi không sai. Ngươi và ta sẽ phải đối mặt với nguy hiểm trực tiếp.”
Buổi tập phép thuật bắt đầu, nhưng không khí khác hẳn bình thường. Những học viên xung quanh lộ vẻ căng thẳng, ánh mắt dò xét nhau. Bỗng nhiên, từ tòa tháp cao nhất của học viện, một luồng bóng tối khổng lồ tuôn ra, lan rộng xuống sân, khiến ánh sáng từ tinh thể nhấp nháy yếu ớt.
“Bóng tối… thật lớn!” – Lưu Tĩnh Yên thốt lên, tim đập nhanh.
Nam chính bước tới, tay cầm gậy phép:
“Đừng lùi. Hợp lực với ta!”
Cô hít một hơi sâu, triệu hồi ánh sáng tím từ lòng bàn tay, cảm nhận dòng năng lượng mạnh mẽ chảy khắp cơ thể. Khi ánh sáng tím và ánh sáng trắng của anh gặp nhau, một vòng bảo vệ xuất hiện, ngăn bóng tối lan tràn vào sân.
Nhưng bóng tối không chịu khuất phục. Từ luồng bóng đen xuất hiện những sinh vật khổng lồ, mắt đỏ rực, tiến tới học viên. Họ lao vào tấn công, tạo ra tiếng gầm vang khắp học viện. Lưu Tĩnh Yên và nam chính phối hợp, ánh sáng đan xen phản công. Mỗi nhịp hợp lực, họ hiểu nhau hơn, nhịp điệu tấn công – phòng thủ ăn khớp hoàn hảo.
Một sinh vật bóng tối lao thẳng vào cô, khiến ánh sáng tím bị chệch hướng. Cô giật mình, cảm thấy nguy hiểm gần kề. Ngay lập tức, nam chính lao tới, chắn trước sinh vật, tạo ra luồng sáng trắng bảo vệ cô. Ánh mắt anh dịu dàng, nhưng trong đó chứa sức mạnh và quyết tâm:
“Ngươi không sao. Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Nhờ sự hợp lực, họ đẩy lùi sinh vật, nhưng bóng tối vẫn lan rộng. Cô nhận ra rằng âm mưu không chỉ là thử thách bình thường: ai đó đang điều khiển bóng tối để cô gặp nguy hiểm, và có thể là cả học viện.
Sau trận chiến tạm thời, họ rút về phòng luyện tập riêng, thở dốc. Lưu Tĩnh Yên nhìn anh, ánh mắt tràn đầy cảm xúc:
“Cảm ơn… nếu không có anh…”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Ngươi đã mạnh mẽ. Nhưng lần này chỉ là khởi đầu. Bóng tối sẽ trở lại mạnh hơn, và ta phải chuẩn bị để cùng ngươi đối mặt.”
Buổi tối, họ ra vườn lan tím, ánh trăng chiếu xuống, hương lan lan tỏa. Nam chính nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, ánh mắt trìu mến:
“Ngươi đã trưởng thành hơn nhiều… nhưng ta muốn ngươi hiểu: sức mạnh thật sự không chỉ là phép thuật, mà còn là trái tim can đảm.”
Cô đỏ mặt, cảm giác lần đầu rung động thực sự: đây không chỉ là cảm giác biết ơn, mà còn là tình cảm sâu sắc nảy nở từ những khoảnh khắc bên nhau.
“Tôi… sẽ cố gắng. Không chỉ cho bản thân, mà còn vì anh.”
Nhưng ở một góc khuất, bóng người vẫn lặng lẽ quan sát, đôi mắt đỏ rực. Một giọng lạnh lùng vang lên:
“Người từ thế giới kia… ngươi đã bước vào bàn tay ta. Bóng tối thực sự đang đến gần. Khi đó, cả mạng sống và tình cảm ngươi sẽ bị thử thách.”
Lưu Tĩnh Yên nằm trên giường, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, nghĩ về những gì xảy ra. Cô cảm thấy tim mình ấm áp khi nhớ tới nam chính, nhưng cũng hiểu rằng bóng tối và âm mưu lớn hơn vẫn đang chờ phía trước. Quyết tâm trong cô dâng trào: phải mạnh mẽ, phải học cách kiểm soát năng lực, và phải tin tưởng vào người đồng hành.
Và trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, giữa ánh trăng và hương lan tím, cô nhận ra rằng cuộc sống trong thế giới song song không chỉ là phép thuật và thử thách, mà còn là tình yêu, lòng tin và sự trưởng thành, mở ra một hành trình kỳ diệu dài đầy những bất ngờ, thử thách và drama.
Hết chương 6.