làng bá đạo

Chương 10: Bí mật nhà kho: chôn toàn… nồi niêu cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau “Ngày hội trượt bùn” lịch sử, cả làng còn chưa kịp giặt xong quần áo thì đã có chuyện mới. Lần này là ở… nhà kho cũ kỹ của đình làng.

Ông Tư Râu, trong lúc đi tìm cái cày thất lạc, vô tình phát hiện dưới nền đất có chỗ gồ ghề. Ông hí hửng kêu to:

– Ối giời, có khi kho báu! Làng ta sắp giàu rồi bà con ơi!

Tin vừa bay đi, cả làng ùn ùn kéo đến. Bà Ba hàng xóm đứng chống nạnh, mắt sáng rỡ:

– Thấy chưa, tôi nói rồi, cái kho này có bí mật mà! Có khi vàng bạc của vua chúa chôn lại!

Ông trưởng thôn thì càng phấn khích, lập tức mở livestream:

– Kính thưa quý vị khán giả! Hôm nay làng Đông Phong chúng tôi chuẩn bị khai quật kho báu bí mật!

Cả làng hì hục đào bới. Trẻ con chạy đi chạy lại, hò reo như trẩy hội. Tùng thì cầm cái cuốc, vung mạnh quá, suýt bổ vào chân Khải. Mai đứng ngoài cười khúc khích:

– Nhìn cứ như phim “Indiana Jones phiên bản quê”!

Đào một lúc, quả nhiên thấy có hòm gỗ thật. Cả làng nín thở. Ông trưởng thôn run run mở nắp. Ai ngờ bên trong không phải vàng bạc châu báu… mà là một đống nồi niêu, chảo, xoong, ấm, bát mẻ lộn xộn.

Cả làng im phăng phắc vài giây, rồi bùng nổ cười như sấm.

– Ủa? Kho báu là đây á? – Tùng ngã ngửa, ôm bụng cười.

– Thế mà tôi còn mơ sẽ có kim cương! – bà Ba lắc đầu, vừa cười vừa tiếc nuối.

Ông Tư Râu gãi đầu:

– Chắc mấy đời trước chôn để… khỏi vứt lung tung.

Ông cụ Cả chống gậy tiến lên, chậm rãi nói:

– À, ta nhớ rồi! Hồi xưa làng mình có phong tục: hễ nồi niêu hỏng không dùng được thì chôn dưới kho, gọi là “để dành lộc”. Người ta tin rằng nồi niêu tích tụ may mắn, giúp mùa màng bội thu.

Nghe vậy, cả làng lại ồ lên. Có người cười rinh rích:

– May mắn gì đâu, chỉ thấy… lộn xộn.

Nhưng rồi chẳng hiểu sao, mấy bà trong làng lại bắt đầu tranh nhau… lấy về một cái làm kỷ niệm. Bà Ba ôm cái chảo thủng, tự hào khoe:

– Đây, hàng “cổ vật” chính hiệu nha! Mai mốt đem đấu giá, biết đâu bán được nghìn đô!

Khải nhìn Mai cười:

– Đúng là làng mình, cái gì cũng biến thành trò vui được.

Mai gật đầu:

– Ừ, nhưng em thấy cũng hay. Ít ra cái kho báu này khiến mọi người cười thả ga.

Ông trưởng thôn, dù hụt hẫng vì livestream không có “nội dung giật gân”, vẫn chốt một câu chắc nịch:

– Từ nay, ta công nhận đây là Di tích nồi niêu cổ làng Đông Phong! Ai vào làng, mời ghé tham quan miễn phí.

Cả làng vỗ tay rần rần, tiếng cười vang khắp ngõ. “Bí mật nhà kho” hóa ra chẳng phải châu báu gì, nhưng lại thành kỷ niệm khó quên, kết thúc một loạt những ngày làng quê đầy quái chiêu và hài hước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×