Dưới sự đe dọa trực tiếp, An và Thanh quyết định hành động liều lĩnh: đột nhập Am Thờ dưới gốc đa vào giữa đêm. Am thờ, nơi thờ cúng một vị thần vô danh, chính là căn phòng bí mật của kẻ giết người.
Họ phá khóa Am thờ. Bên trong, không khí lạnh lẽo và nồng nặc mùi lưu huỳnh. Bàn thờ đơn sơ, đặt bức tượng gỗ nhỏ khắc hình người phụ nữ gánh hàng.
An cẩn thận kiểm tra chiếc bát nhỏ dưới bức tượng. Bên trong đầy tro đen mịn màng, và cô xác nhận qua kính lúp: đó là tro xương người được nghiền nát, được dùng để yểm bùa. Làng Lão Cổ không tôn thờ thần, mà tôn thờ một tội ác.
Thanh lật chiếc bát lên. Dưới đáy bát, một dòng chữ được khắc vội vàng: "Quỷ Làng... không phải người. Nó là tâm hồn bị rách nát." Điều này xác nhận lý thuyết của Bà Mão: linh hồn bị mắc kẹt là do tội ác của người sống gây ra.
Đúng lúc đó, cánh cửa Am Thờ đóng sầm lại với một lực mạnh kinh khủng, không phải do gió. Họ bị nhốt trong bóng tối.
Tiếng rao đêm vang lên, nhưng nó không phải tiếng than khóc nữa, mà là một tiếng gầm giận dữ bị bóp nghẹt: "Các người đã phá... lời thề! Lão Cổ sẽ không còn ai... là người!"
Trên bức tường gỗ mốc meo, hình ảnh ma quái của Bà Mão bị siết cổ đột nhiên hiện lên, được chiếu sáng bởi ánh sáng xanh kỳ dị. Bên cạnh bà Mão, một bóng ma đen có khuôn mặt méo mó, rực lửa, đang cười man rợ.
An nhận ra, không chỉ khuôn mặt mà cả thân hình của bóng ma đen đó – vóc dáng, cách đứng, và thậm chí cả chiếc áo đang mặc – đều là Trưởng Thôn Phúc.
Trưởng thôn Phúc là Kẻ Bảo Vệ Quỷ Dữ, kẻ đã biến chính mình thành một con quỷ sống, sử dụng linh hồn bị mắc kẹt và nghi thức ghê rợn để duy trì sự im lặng. An và Thanh đã bị hắn ta nhốt, và họ biết rằng, giờ đây, cuộc chiến của họ không phải là chống lại ma quỷ, mà là chống lại sự tàn ác tuyệt đối của con người.