Sáng sớm, An và Thanh thức dậy. Họ thấy có sự náo động bên ngoài.
Họ chạy ra sân đình. Bà Mão, người đã kể cho An bí mật về tội ác của làng, đã chết.
Bà ta được tìm thấy dưới gốc đa cổ thụ. Bà ta nằm bất động, đôi mắt mở to, khuôn mặt đầy sự kinh hoàng.
Điều đáng sợ nhất là cách bà ta chết. Bà ta nằm trên một chiếc gánh hàng tre cũ kỹ (chiếc gánh cuối cùng còn sót lại), và một chiếc khăn lụa màu xanh rêu được quấn quanh cổ bà ta, thắt chặt.
Cảnh tượng này giống hệt như nghi thức của Bà Bán Buồn.
Ông Trưởng thôn Phúc và người dân vây quanh, nhưng không ai báo cảnh sát.
"Bà ấy già rồi. Bà ấy tự ngã," ông Phúc tuyên bố, giọng ông ta dứt khoát.
An biết đó là một lời nói dối. Bà Mão đã bị giết.
An nhìn kỹ vào chiếc khăn lụa màu xanh rêu. Cô nhớ đến chiếc khăn mà Thanh đã tìm thấy dưới gốc đa. Khăn đó thêu một ký hiệu nhỏ, bị mờ đi: hình một giếng nước bị cắt ngang.
Thanh lén lút chụp vài bức ảnh hiện trường.
"Chúng ta phải báo cảnh sát," Thanh nói.
"Không kịp đâu," An nói. "Ông ta đã kiểm soát cả làng. Chúng ta phải tìm bằng chứng trước. Giếng nước bị cắt ngang... đó là chìa khóa."
Minh biết, Bà Mão bị giết vì đã phá vỡ lời thề im lặng của làng. Kẻ giết người chính là người bảo vệ bí mật của làng.
Khi họ quay lại nhà, họ thấy một vật phẩm được đặt trên bàn. Đó là một bát chè trôi nước nếp đen còn nóng hổi, nhưng bên trên, thay vì đường, là một vật thể màu trắng nhỏ, hình tròn.
Thanh dùng nhíp gắp nó lên. Đó là một mẩu xương nhỏ, đã được mài nhẵn.
Kẻ giết người đang cảnh cáo họ.