Sáng sớm, thành phố dần thức giấc. Những tia nắng yếu ớt len lỏi qua tán cây trên con phố trung tâm, phản chiếu xuống những tấm kính của các tòa nhà cao tầng. Tiếng còi xe, tiếng người đi làm, tiếng rao của những gánh hàng rong hòa lẫn vào nhau tạo nên bản nhạc hỗn độn nhưng sống động của cuộc sống thành thị.
Hạ Minh vội vàng chạy trên vỉa hè, tay cầm chiếc ba lô cũ, trên vai là sách vở và vài tờ báo cũ. Cậu vừa từ ký túc xá ra, chuẩn bị đi làm thêm tại một quán cà phê gần trường. Tiền thuê phòng, tiền ăn, tiền học… tất cả đều phải tự mình xoay xở. Hạ Minh chẳng phải là sinh viên giàu có, nhưng cậu chưa bao giờ than vãn, luôn nỗ lực tự lập từng bước một.
Và rồi, một tiếng va chạm vang lên.
“À…!” Hạ Minh chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận một lực đẩy mạnh từ phía trước. Cậu chạm phải một cơ thể cao ráo, ấm áp.
Ngẩng lên, cậu thấy một cô gái đang nhìn mình với ánh mắt sắc lạnh. Cô ấy mặc một bộ vest trắng tinh, tóc đen dài được búi gọn, trang điểm nhẹ nhàng nhưng thanh lịch. Khuôn mặt xinh đẹp, đường nét thanh thoát, toát ra vẻ quyền lực khiến người đối diện khó mà rời mắt.
“Xin lỗi… tôi không chú ý,” Hạ Minh ấp úng, lùi lại một bước.
Cô gái nhíu mày, đôi mắt màu nâu hạt dẻ dường như muốn xuyên thấu cậu. “Không chú ý à? Đừng làm phiền người khác như thế nữa,” giọng nói lạnh lùng, điềm tĩnh nhưng lại khiến Hạ Minh rùng mình.
Cậu cúi đầu, định nói thêm thì cô ấy đã nhấc túi xách lên, bước đi với dáng điệu thẳng tắp, dường như không còn để ý đến cậu nữa. Hạ Minh đứng sững, nhìn theo, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa ái ngại.
“Người đó… ai vậy nhỉ?” cậu thầm nghĩ. Khuôn mặt ấy, thần thái ấy… không giống bất kỳ cô gái nào cậu từng gặp.
Hạ Minh lầm bầm: “Chắc là một người rất giàu… hay một nhân vật quyền lực nào đó.” Cậu vừa nghĩ, vừa cảm thấy bản thân thật nhỏ bé giữa thế giới xa hoa kia.
Nhưng định mệnh đôi khi lại bắt đầu từ những khoảnh khắc bất ngờ như thế.
Chiều hôm đó, Hạ Minh vừa hoàn thành ca làm thêm ở quán cà phê thì nhận được một cuộc gọi lạ. Số máy hiển thị “Công ty Lâm Tĩnh”. Cậu băn khoăn, nhấc máy:
“Xin chào, tôi có thể giúp gì?”
“Anh có thể đến văn phòng của tôi được không?” Giọng nói bên kia, trầm ấm nhưng lạnh lùng, khiến Hạ Minh nhận ra ngay đây chính là cô gái sáng nay.
Hạ Minh há hốc mồm, tim đập mạnh. “C-Cô… là ai ạ?”
“Anh sẽ biết khi đến. 9 giờ sáng mai, tại tầng 35, tòa nhà Lâm Gia.” Cúp máy.
Cả đêm hôm đó, Hạ Minh không ngủ được. Cậu tự hỏi: “Mình có làm gì sai sao? Hay là… cô ấy đang thử mình?” Nhưng dường như lý trí cậu chẳng còn tác dụng, cả tâm trí chỉ quanh quẩn hình bóng cô gái lạnh lùng với đôi mắt như có thể nhìn thấu lòng người.
Sáng hôm sau, Hạ Minh vội vã ra khỏi ký túc xá, mặc bộ quần áo đơn giản nhưng sạch sẽ. Cậu chưa từng bước vào những tòa nhà cao tầng sang trọng như thế. Khi thang máy mở ra tầng 35, trước mắt cậu là một văn phòng rộng lớn, trang trí hiện đại, ánh sáng chan hòa.
Và ở giữa phòng, Lâm Tĩnh đứng, mắt vẫn nhìn thẳng về phía cậu. Cô mặc bộ vest đen sang trọng, tay cầm một chiếc ipad, ánh mắt sắc lạnh nhưng toát lên vẻ quyền lực.
“Anh là Hạ Minh?” Cô hỏi, giọng điệu điềm tĩnh nhưng không thể che giấu sự nghiêm khắc.
“Vâng… là tôi ạ.” Cậu cúi đầu, giọng nhỏ.
Lâm Tĩnh tiến lại gần, nhìn kỹ cậu. “Anh… vừa đụng phải tôi sáng hôm qua, đúng không?”
Hạ Minh ngượng ngùng: “Vâng… tôi thật sự xin lỗi. Tôi không cố ý…”
Cô gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Ánh mắt cô dừng lại ở ba lô cũ của cậu, và trong giây phút ngắn ngủi, Lâm Tĩnh bỗng cảm thấy một chút tò mò. Thường ngày, cô đối diện với những người sang trọng, quyền lực, chưa bao giờ phải tiếp xúc với một cậu sinh viên nghèo khó như thế. Và chính điều đó khiến cô thấy lạ.
“Anh có thể làm gì cho tôi không?” Lâm Tĩnh bất ngờ hỏi, giọng điệu vẫn điềm tĩnh nhưng có một chút thách thức.
Hạ Minh ngẩng đầu, sững sờ. “Làm… gì ạ?”
“Thử giúp tôi một việc nhỏ,” cô nói, cặp mắt nâu hạt dẻ nhìn thẳng. “Nếu anh làm được, tôi sẽ ghi nhận sự trung thực và khả năng của anh.”
Hạ Minh ngạc nhiên, nhưng cũng tò mò. Cậu gật đầu: “Vâng, tôi sẽ cố gắng.”
Lâm Tĩnh nhếch môi, lần đầu tiên trong đời cô mỉm cười nhẹ. Nụ cười ấy, dù rất nhỏ, nhưng đủ để Hạ Minh cảm nhận được một hơi ấm lạ lùng, hoàn toàn khác với sự lạnh lùng của cô sáng nay.
Khoảnh khắc ấy, hai thế giới – một giàu sang và một nghèo khó, một quyền lực lạnh lùng và một sinh viên chân chất – chạm vào nhau. Không ai biết rằng, từ lần gặp gỡ tình cờ này, cuộc đời họ sẽ rẽ sang một hướng hoàn toàn mới.
Hạ Minh rời văn phòng, tim đập nhanh, đầu óc bận rộn suy nghĩ về thử thách của cô. Cậu tự nhủ: “Mình phải làm được… không chỉ vì công việc, mà còn vì… cô ấy.”
Trên đường về, Hạ Minh nhìn dòng người hối hả, cảm giác tự ti trỗi dậy. Nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy một sức mạnh mới: lần đầu tiên, cậu muốn chứng minh bản thân, không phải chỉ vì tiền bạc hay học tập, mà vì người con gái đứng ở tầng 35 đó.
Và ở một nơi khác, Lâm Tĩnh đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn thành phố, suy nghĩ về cậu sinh viên nghèo khó mà hôm nay cô đã gặp. Cô không hiểu tại sao, nhưng trong lòng có một cảm giác kỳ lạ – một cảm giác mà cô chưa từng trải qua trước đây: tò mò và hứng thú.
Buổi sáng định mệnh ấy, cả hai không hề biết rằng, chỉ từ một cú va chạm tình cờ, số phận họ đã bắt đầu hòa vào nhau. Một câu chuyện ngôn tình hiện đại, đầy những thử thách, ngọt ngào và rung động, đang chờ phía trước.
Hạ Minh và Lâm Tĩnh – hai con người tưởng như cách xa nhau cả trời lẫn đất – giờ đây đã bắt đầu bước vào một mối quan hệ mà không ai trong số họ có thể lường trước được.