lạnh lùng, nhưng là của anh

Chương 2: Cú va chạm ở quán cà phê


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, ánh nắng sớm chiếu xuyên qua tấm rèm mỏng của quán cà phê nhỏ nằm trên con phố gần trường đại học. Tiếng chuông cửa vang lên khi Hạ Minh đẩy cửa bước vào, tay vẫn cầm ba lô cũ. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp tim sau buổi sáng hôm qua tại tòa nhà Lâm Gia. Trong đầu cậu, hình ảnh Lâm Tĩnh vẫn in rõ như chưa từng biến mất.

Quán cà phê hôm nay không đông khách như thường lệ. Một vài sinh viên ngồi lặng lẽ bên bàn học, tiếng nhạc du dương trôi nhẹ nhàng. Hạ Minh tiến đến quầy, chuẩn bị order, tay cầm menu và mơ màng nhìn dòng chữ in hoa trên bảng đen.

Và rồi, định mệnh lại một lần nữa đưa họ đến gần nhau.

Cánh cửa quán mở ra, kéo theo một luồng gió nhẹ. Lâm Tĩnh bước vào, mặc bộ vest trắng tinh, tóc búi gọn nhưng vẫn toát lên thần thái sang trọng, quyền lực. Đôi mắt nâu hạt dẻ lạnh lùng quét qua không gian, dừng lại một khoảnh khắc nhìn Hạ Minh – đang đứng giữa quầy, bối rối.

Hạ Minh cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực. “Cô ấy lại đây… tại sao lại gặp mình ở đây nữa?” cậu thầm nghĩ, tay hơi run khi đặt menu xuống quầy.

Lâm Tĩnh tiến từng bước, giọng điệu vẫn điềm tĩnh: “Xin lỗi, tôi có thể ngồi đây một lát được không?” Cô chỉ tay vào bàn trống gần Hạ Minh.

Hạ Minh gật đầu, giọng run run: “D-Dạ, tất nhiên rồi ạ.” Cậu kéo ghế, thở nhẹ, cố giấu sự bối rối.

Không khí giữa họ lúc đầu im lặng đến mức Hạ Minh có thể nghe rõ nhịp tim của mình. Lâm Tĩnh đặt túi xách lên bàn, lướt mắt nhìn quanh quán, nhưng rồi ánh mắt lại chạm vào Hạ Minh. Một cảm giác tò mò lại dấy lên trong lòng cô – cậu sinh viên sáng hôm qua, giờ đang ngồi trước mặt cô, vẫn giữ dáng vẻ giản dị nhưng tràn đầy sức sống.

“Anh… học trường nào?” Câu hỏi đầu tiên từ cô khiến Hạ Minh bất ngờ. Cậu ngẩng đầu, giọng nhỏ: “Dạ… tôi học ở đại học kinh tế, năm thứ hai.”

Lâm Tĩnh gật đầu, như thể đang ghi nhận thông tin. “Vậy… anh thường đến đây để học hay để làm việc thêm?”

Hạ Minh hơi đỏ mặt: “Chủ yếu là học và… làm thêm ạ.”

Cô nhếch môi, ánh mắt thoáng qua sự quan tâm hiếm thấy: “Làm thêm… ở đâu?”

“À… ở quán cà phê gần trường,” cậu trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh. “Dạ, tôi phục vụ khách, bưng nước, dọn dẹp bàn ghế…”

Lâm Tĩnh nhìn Hạ Minh chăm chú. Cô chưa bao giờ quan tâm đến những chi tiết bình dị như thế, nhưng hôm nay lại cảm thấy lạ lùng – một cảm giác nhẹ nhàng, khác với tất cả những người cô từng gặp.

Đúng lúc đó, Hạ Minh vội vã đứng lên để lấy đồ uống từ quầy. Và… mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Trong lúc cậu cúi xuống lấy cà phê, chiếc cốc trơn tuột khỏi tay, rơi… thẳng vào tay Lâm Tĩnh.

“Á…!” Hạ Minh hốt hoảng, bước đến định đỡ nhưng đã muộn. Cà phê nóng bắn lên áo vest trắng của cô, để lại những vệt nâu rõ rệt.

Lâm Tĩnh đứng sững, nhìn xuống bộ vest – một sự khó chịu lộ rõ trên khuôn mặt. Cô hít một hơi thật sâu, giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Anh… thật sự không cẩn thận chút nào.”

Hạ Minh đỏ mặt, bối rối đến mức lời nói nghẹn lại: “T-Tôi… tôi xin lỗi! Tôi… tôi không cố ý… Tôi… tôi sẽ đền bù…”

“Đền bù?!” Cô nhướn mày, ánh mắt sắc lạnh. “Anh nghĩ rằng chỉ cần nói xin lỗi là xong sao?”

Hạ Minh lúng túng, cúi đầu: “Dạ… tôi sẽ mua một bộ vest mới nếu cô muốn… Tôi…”

Lâm Tĩnh ngắt lời cậu, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn khiến Hạ Minh rùng mình: “Không cần. Anh chỉ cần làm một việc cho tôi thôi.”

Hạ Minh ngẩng đầu, há hốc mồm: “Việc… việc gì ạ?”

Cô đứng thẳng, đôi tay gọn gàng đặt trên bàn: “Tôi cần anh giúp một việc nhỏ… ở đây, bây giờ. Nếu anh làm được, tôi sẽ tha thứ cho tai nạn này.”

Hạ Minh sững sờ: “V-Vâng, tôi sẽ cố gắng…”

Cô gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng: “Đây là công việc thử thách đầu tiên. Anh sẽ học cách phục vụ khách một cách chuyên nghiệp, nhưng đồng thời, phải giữ thái độ lịch sự và cẩn thận. Tôi sẽ quan sát.”

Hạ Minh cảm giác tim mình đập mạnh. Đây là lần đầu tiên trong đời, cậu vừa bối rối, vừa hồi hộp, vừa muốn chứng minh bản thân. Cậu hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Dạ, tôi sẽ làm hết sức.”

Thời gian trôi qua trong không khí căng thẳng nhưng cũng đầy thú vị. Lâm Tĩnh quan sát từng cử chỉ của Hạ Minh, từ cách cậu rót nước cho khách, lau bàn, đến cách cậu giao tiếp với đồng nghiệp và khách hàng. Mỗi hành động nhỏ của Hạ Minh đều khiến cô bất ngờ: cậu không chỉ chăm chỉ, mà còn nhanh nhẹn, tinh tế hơn cô tưởng.

Một lúc sau, Lâm Tĩnh nhếch môi, nụ cười nhẹ thoáng qua: “Anh… không tệ.”

Hạ Minh đỏ mặt, vừa vui, vừa bối rối: “D-Dạ… cảm ơn cô ạ…”

Không khí bỗng dịu lại. Tiếng nhạc trong quán, tiếng cốc chạm bàn, tiếng thở nhẹ… tất cả hòa vào nhau, tạo nên một khoảnh khắc lặng yên kỳ lạ giữa hai người.

Sau khi khách ra về, Lâm Tĩnh đứng dậy, chuẩn bị rời quán. Cô cầm túi xách, bước đến gần Hạ Minh: “Anh… hôm nay đã làm tốt. Tôi sẽ ghi nhận điều đó.”

Hạ Minh ngẩng đầu, giọng nhỏ: “C-Cảm ơn cô… tôi… tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”

Lâm Tĩnh nhìn cậu một giây rồi quay đi, dáng vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng lại dấy lên một chút tò mò. Cậu sinh viên nghèo khó này… thật sự khiến cô muốn tìm hiểu thêm.

Hạ Minh đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, tim đập mạnh, đầu óc vẫn còn lâng lâng. Cậu thầm nhủ: “Cô ấy… thật đặc biệt… và mình… muốn làm cô ấy tin tưởng.”

Buổi chiều hôm đó, Hạ Minh trở về ký túc xá, lòng đầy suy nghĩ. Cậu tự nhủ sẽ phải cố gắng hơn nữa, không chỉ để hoàn thành công việc, mà còn để không phụ lòng người con gái đã khiến trái tim cậu rung động từ lần gặp đầu tiên.

Trong khi đó, ở tầng 35 tòa nhà Lâm Gia, Lâm Tĩnh ngồi tại bàn làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố hiện lên trước mắt cô, nhưng tâm trí cô lại đầy hình ảnh cậu sinh viên nghèo khó với nụ cười ngượng ngùng và sự chăm chỉ đáng kinh ngạc. Một cảm giác tò mò lạ thường len lỏi trong lòng cô, và lần đầu tiên, Lâm Tĩnh nhận ra rằng có một người có thể khiến cô muốn quan tâm, muốn thử thách, và… muốn gần gũi hơn.

Khoảnh khắc ấy, định mệnh lại âm thầm kéo hai con người tưởng như cách xa nhau đến gần nhau hơn, mở ra một câu chuyện tình đầy thử thách, ngọt ngào và rung động mà cả hai đều chưa thể đoán trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×