Ngày thứ tư tại công ty Lâm Gia bắt đầu với một bầu không khí bình thường, nhưng đối với Hạ Minh, lòng cậu vẫn còn vương lại cảm giác mâu thuẫn từ ngày hôm qua. Mâu thuẫn nhỏ với Lâm Tĩnh, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng khiến cậu suy nghĩ cả đêm. Cậu tự nhủ: “Mình đã cố gắng hết sức… sao vẫn để xảy ra lỗi nhỏ? Liệu cô ấy có thất vọng về mình không?”
Khi Hạ Minh bước vào văn phòng, cô vẫn đứng đó, dáng vẻ quyền lực như mọi ngày. Ánh mắt nâu hạt dẻ của Lâm Tĩnh thoáng qua sự nghiêm khắc, nhưng trong lòng cậu có cảm giác cô đang quan sát nhiều hơn, tinh tế hơn so với những ngày trước.
“Anh đã chuẩn bị danh sách các dự án chưa?” Lâm Tĩnh hỏi, giọng điềm tĩnh.
“Dạ… tôi đã chuẩn bị xong ạ,” Hạ Minh đáp, cố giữ bình tĩnh.
Cô gật đầu, nhưng ánh mắt dừng lại ở một tệp tài liệu trong tay cậu, nơi những con số và ghi chú cậu đã rà soát kỹ lưỡng. Lâm Tĩnh hít một hơi, giọng điềm tĩnh: “Anh đã làm tốt. Nhưng… hôm qua, lỗi nhỏ đó khiến tôi không hài lòng. Anh cần rút kinh nghiệm.”
Hạ Minh đỏ mặt, nhưng cậu cảm thấy trái tim mình ấm lên khi nghe cô nói: “Anh đã làm tốt.” Tuy nhiên, lời nhắc nhở của cô vẫn khiến cậu cảm thấy áp lực. Cậu tự nhủ: “Mình sẽ làm tốt hơn, không để xảy ra sai sót nào nữa.”
Buổi sáng trôi qua với những công việc quen thuộc: kiểm tra hồ sơ, phân loại tài liệu, chuẩn bị báo cáo. Mọi thứ tưởng chừng bình thường, nhưng vào cuối giờ, một tình huống bất ngờ xảy ra. Một tệp tài liệu quan trọng mà Hạ Minh đang kiểm tra bị rơi xuống sàn, giấy bay tứ tung. Cậu vội cúi xuống nhặt, nhưng một vài trang bị nhăn và lệch trật tự.
Lâm Tĩnh đi tới, ánh mắt sắc lạnh: “Anh cẩn thận hơn! Những chi tiết nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến kết quả tổng thể.”
Hạ Minh cúi đầu, giọng run run: “Dạ… tôi xin lỗi. Tôi sẽ sắp xếp lại ngay ạ.”
Khi Hạ Minh đang tập trung chỉnh sửa, Lâm Tĩnh bất ngờ cúi xuống, nhẹ nhàng nhặt một vài tờ giấy và đặt lại vào đúng vị trí. Hành động này khiến Hạ Minh giật mình. Cậu nhìn cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa cảm động.
“Cô… cô tự làm sao ạ?” Hạ Minh hỏi, hơi bối rối.
Lâm Tĩnh hít một hơi, giọng điềm tĩnh: “Tôi… xin lỗi. Lẽ ra không nên để anh cảm thấy áp lực quá nhiều. Tôi chỉ muốn mọi thứ hoàn hảo thôi.”
Hạ Minh sững sờ, cảm giác vừa bất ngờ vừa hạnh phúc. Lời xin lỗi bất ngờ từ Lâm Tĩnh – người sếp lạnh lùng, quyền lực – khiến trái tim cậu rung lên một nhịp lạ lùng. Cậu chưa bao giờ nghe cô nói lời xin lỗi với cậu một cách trực tiếp như thế.
“Dạ… không sao ạ. Tôi… tôi sẽ cố gắng hơn,” Hạ Minh nói, giọng run run nhưng chứa đầy chân thành.
Lâm Tĩnh gật đầu, ánh mắt dịu lại: “Tôi tin anh sẽ làm được. Nhưng anh cần hiểu, trong công việc, sự chính xác và cẩn thận luôn là điều quan trọng nhất. Tôi chỉ nghiêm khắc vì muốn anh tiến bộ.”
Hạ Minh mỉm cười, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Cậu nhận ra rằng, mặc dù Lâm Tĩnh thường lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng cô vẫn quan tâm và để ý đến những nỗ lực của cậu. Cậu tự nhủ: “Mình sẽ không phụ lòng cô ấy. Mình sẽ chứng minh bản thân, không chỉ trong công việc, mà còn trong trái tim cô.”
Buổi trưa, Lâm Tĩnh bất ngờ mời Hạ Minh đi ăn cùng. Trên đường đến quán ăn, Hạ Minh cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn rộn ràng. Cậu tự nhủ: “Cô ấy mời mình đi ăn… có lẽ vì muốn xem mình xử lý tình huống tốt hay không. Nhưng cũng có thể… là vì hôm nay cô xin lỗi mình.”
Trong quán ăn, không khí ban đầu khá im lặng. Hạ Minh lúng túng, tay run run cầm nĩa, còn Lâm Tĩnh ăn điềm tĩnh, ánh mắt thỉnh thoảng dõi về phía cậu.
“Anh đã học được gì từ những lỗi nhỏ vừa qua?” cô hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự quan tâm.
Hạ Minh đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… tôi học được rằng… phải cẩn thận hơn, chủ động hơn, và không được để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc. Tôi… cũng nhận ra rằng cô luôn quan tâm đến nỗ lực của tôi, dù cô không nói ra.”
Lâm Tĩnh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng mỉm cười nhẹ. Cô nhận ra rằng Hạ Minh không chỉ biết lắng nghe và tiếp thu, mà còn tinh tế đến mức hiểu được những điều không nói ra. Ánh mắt cô dịu lại, một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng.
Buổi chiều, Hạ Minh tiếp tục công việc với tâm trạng nhẹ nhõm hơn. Mỗi bước cậu thực hiện đều cẩn thận, chính xác, nhưng giờ đây, cậu không còn cảm thấy áp lực như trước. Thay vào đó là một động lực âm thầm: muốn chứng minh bản thân và muốn xứng đáng với sự tin tưởng – thậm chí là lời xin lỗi bất ngờ – từ cô sếp quyền lực.
Khi ngày làm việc kết thúc, Hạ Minh đứng dưới mái hiên tòa nhà, nhìn dòng người vội vã bước qua, lòng rộn ràng. Cậu tự nhủ: “Ngày hôm nay thật đặc biệt… lời xin lỗi của cô ấy khiến mình cảm thấy gần cô hơn. Mình phải nỗ lực nhiều hơn nữa, không chỉ trong công việc, mà còn… để cô ấy thấy được sự chân thành của mình.”
Trong căn phòng rộng lớn của mình, Lâm Tĩnh ngồi tại bàn làm việc, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ. Cô nhận ra rằng Hạ Minh không chỉ là một học trò bình thường. Cậu có sự chân thành, chăm chỉ và tinh thần cầu tiến – những điều mà ít người có thể khiến cô để ý. Lời xin lỗi mà cô vừa nói ra, mặc dù ngắn gọn, nhưng cũng là cách cô bày tỏ sự quan tâm và thấu hiểu với cậu.
Đêm đến, ánh đèn vàng rực rỡ của thành phố chiếu lên đường phố ướt át, nhưng trong lòng cả hai người, một cảm giác ấm áp, dịu dàng và rung động vẫn còn vương lại. Lời xin lỗi bất ngờ hôm nay đã phá vỡ bức tường lạnh lùng giữa họ, mở ra một cơ hội mới: một bước tiến gần hơn trong mối quan hệ giữa sếp và học trò, giữa quyền lực và chân thành, giữa lạnh lùng và rung động.
Ngày hôm nay kết thúc, nhưng dấu ấn mà lời xin lỗi bất ngờ để lại sẽ không bao giờ phai. Cả Hạ Minh và Lâm Tĩnh đều nhận ra rằng, những rung động đầu tiên, dù nhỏ bé, đang âm thầm len lỏi vào cuộc sống bận rộn của họ, hứa hẹn một mối quan hệ đầy thử thách nhưng cũng ngọt ngào, lôi cuốn.