Ngày thứ ba tại công ty Lâm Gia bắt đầu trong không khí tấp nập quen thuộc. Ánh sáng ban mai len qua cửa kính tầng 35, chiếu lên những chiếc bàn gỗ bóng loáng và các tệp hồ sơ được xếp ngay ngắn. Hạ Minh bước vào văn phòng với tâm trạng vừa háo hức, vừa căng thẳng. Sau những ngày đầu làm việc, cậu đã quen hơn với nhịp điệu công việc và các quy tắc của môi trường chuyên nghiệp, nhưng hôm nay, cậu cảm nhận được một áp lực mới: mối quan hệ giữa mình và Lâm Tĩnh đang dần trở nên tinh tế hơn, và mọi hành động của cậu đều bị cô quan sát.
Khi Hạ Minh vừa đặt ba lô xuống bàn, Lâm Tĩnh bước đến, dáng vẻ điềm tĩnh và quyền lực như thường lệ. Cô cầm tập hồ sơ, ánh mắt sắc lạnh nhưng hôm nay ánh lên một chút khó chịu: “Anh đã chuẩn bị báo cáo hôm nay chưa?”
Hạ Minh gật đầu: “Dạ… tôi đã chuẩn bị sẵn ạ.”
Cô nhíu mày: “Đưa tôi xem.”
Cậu nhanh chóng đưa tập hồ sơ, nhưng khi Lâm Tĩnh lật từng trang, ánh mắt cô dừng lại ở một lỗi nhỏ: số liệu trong bảng tổng hợp chưa cập nhật hoàn toàn chính xác. Cô nhíu mày, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén: “Anh không kiểm tra kỹ sao? Đây là số liệu quan trọng, ảnh hưởng đến toàn bộ dự án. Tôi đã dặn anh phải chú ý.”
Hạ Minh đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… tôi xin lỗi, tôi sẽ sửa ngay ạ.”
Lâm Tĩnh hít một hơi, cố giữ bình tĩnh: “Anh cần hiểu, trong công việc, sự cẩn thận và chính xác là điều quan trọng nhất. Một sai sót nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả lớn.”
Hạ Minh gật đầu, giọng run run: “Dạ, tôi hiểu. Tôi sẽ chú ý hơn.”
Mặc dù lời nói của cậu đầy chân thành, nhưng trong lòng Hạ Minh vẫn dấy lên cảm giác khó chịu nhẹ. Cậu tự nhủ: “Mình đã cố gắng rất nhiều… sao cô ấy cứ nhìn vào một lỗi nhỏ mà quên mất những gì mình đã làm tốt?”
Cả buổi sáng trôi qua trong không khí căng thẳng nhưng không quá nghiêm trọng. Hạ Minh cố gắng hoàn thiện báo cáo, chỉnh sửa các lỗi số liệu và thêm các ghi chú chi tiết. Lâm Tĩnh đứng bên, theo dõi sát sao, thỉnh thoảng nhíu mày khi cậu làm chậm hoặc bỏ sót chi tiết.
Đến giờ nghỉ trưa, Hạ Minh thở dài, tự nhủ cần bình tĩnh hơn. Cậu bước ra quán ăn gần công ty, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mình phải tập trung hơn, đừng để cảm xúc chi phối công việc.”
Nhưng trưa hôm đó, mâu thuẫn nhỏ lại xuất hiện. Khi Hạ Minh quay lại công ty, anh thấy Lâm Tĩnh đứng trước cửa sảnh, nhìn chằm chằm vào tờ báo cáo mà cậu vừa nộp.
“Anh nghĩ sao về việc này?” cô hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc lạnh như dao.
Hạ Minh hơi lúng túng, cúi đầu: “Dạ… tôi nghĩ… tôi đã làm đúng theo hướng dẫn của cô ạ.”
Lâm Tĩnh nhíu mày: “Đúng hướng dẫn, nhưng kết quả vẫn chưa đạt yêu cầu. Anh cần hiểu rằng, chỉ làm theo hướng dẫn thôi là chưa đủ. Anh phải chủ động kiểm tra, dự đoán các vấn đề có thể xảy ra và đề xuất giải pháp.”
Hạ Minh cảm thấy bực bội một chút: “Nhưng… cô có thể chỉ rõ cho tôi phần nào cần chỉnh sửa không? Tôi muốn làm đúng ngay.”
Lâm Tĩnh hơi giật mình trước phản ứng thẳng thắn của cậu, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại: “Tôi đã nói rồi. Chỉ cần anh đọc kỹ, kiểm tra lại toàn bộ số liệu, ghi chú các vấn đề tiềm ẩn và cập nhật thông tin mới nhất. Đây là yêu cầu cơ bản.”
Hạ Minh cúi đầu, giọng run run: “Dạ… tôi hiểu.” Nhưng trong lòng cậu, một chút khó chịu vẫn còn vương: “Mình đang cố gắng hết sức… sao cô ấy cứ nhấn mạnh vào lỗi nhỏ?”
Buổi chiều, Hạ Minh tập trung hơn bao giờ hết. Cậu ngồi bên máy tính, vừa phân tích số liệu, vừa viết báo cáo chi tiết, cố gắng để mọi thông tin chính xác tuyệt đối. Lâm Tĩnh đứng bên, thỉnh thoảng chỉ ra những điểm cần cải thiện, nhưng ánh mắt cô không còn sắc lạnh như buổi sáng. Có vẻ như, sau vài lần cậu chỉnh sửa nhanh chóng, cô đã nhận ra sự chăm chỉ và nỗ lực của cậu.
Một lúc sau, khi Hạ Minh nhấc mắt lên nhìn cô, ánh mắt Lâm Tĩnh lại thoáng một chút mềm mại: “Anh đã tiến bộ hơn. Nhưng vẫn cần chú ý chi tiết nhỏ.”
Hạ Minh mỉm cười nhẹ, lòng vừa hạnh phúc vừa vẫn còn một chút băn khoăn: “Cô ấy vẫn lạnh lùng, nhưng ít nhất đã công nhận sự cố gắng của mình. Mình sẽ nỗ lực hơn nữa.”
Đêm đến, công việc khép lại. Hạ Minh rời văn phòng, mưa lại bắt đầu rơi nhẹ. Anh đi bộ dưới đường phố ướt át, lòng rộn ràng. Những mâu thuẫn nhỏ hôm nay đã khiến cậu hiểu rõ hơn về Lâm Tĩnh: quyền lực, nghiêm khắc nhưng cũng tinh tế, và quan trọng hơn, cô thực sự quan tâm đến hiệu quả công việc.
Trong khi đó, Lâm Tĩnh ngồi tại bàn làm việc, tay cầm bút nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhận ra, Hạ Minh không chỉ là một học trò bình thường. Cậu có sự chân thành, chăm chỉ và tinh thần cầu tiến, điều mà ít người có thể khiến cô để ý. Nhưng cũng chính sự bướng bỉnh và đôi lúc phản ứng trái ngược của cậu khiến cô cảm thấy thú vị và tò mò.
Mâu thuẫn nhỏ giữa họ – vừa nghiêm khắc vừa thấu hiểu – đã tạo nên một khoảng cách vừa đủ để hai người nhận ra giá trị và con người thật của đối phương. Hạ Minh học được cách kiên nhẫn và chăm chỉ hơn, còn Lâm Tĩnh nhận ra rằng, không phải lúc nào quyền lực và lạnh lùng cũng chiếm ưu thế; sự chân thành và nỗ lực cũng có thể chạm đến trái tim cô.
Khi đêm xuống, ánh đèn vàng rực rỡ của thành phố chiếu lên đường phố ướt át, Hạ Minh đi qua những con đường quen thuộc, tự nhủ: “Ngày mai sẽ lại là một thử thách mới… nhưng mình không sợ. Mình muốn chứng minh bản thân và… muốn gần cô ấy hơn.”
Trong căn phòng rộng lớn của mình, Lâm Tĩnh đặt bút xuống, ánh mắt dõi ra cửa sổ. Cô thở nhẹ, nhận ra rằng Hạ Minh – học trò nhỏ, chân thành và nghị lực – đã chiếm một vị trí đặc biệt trong tim cô. Một cảm giác vừa mới lạ, vừa ấm áp, đang âm thầm len lỏi trong lòng cô, mở ra một chương mới trong câu chuyện giữa sếp lạnh lùng và học trò nghèo khó.
Ngày hôm nay kết thúc, mâu thuẫn nhỏ đã qua, nhưng cảm xúc giữa hai người vẫn âm ỉ, chậm rãi, và đầy cuốn hút. Họ đã hiểu nhau hơn, nhìn nhận nhau nhiều hơn, và cũng đồng thời nhận ra rằng, tình cảm, dù mới chớm, đang len lỏi từng ngày trong cuộc sống bận rộn của cả hai.