lạnh lùng nhưng rung động

Chương 3: Hợp đồng trên bàn ăn tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Thảo Ly thức dậy trong căn phòng khách sạn sang trọng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa mềm mại, chiếu lên gương mặt còn ngái ngủ của cô. Trong đầu cô vẫn vang vọng lời nhắc nhở từ quản gia: “Hôm nay cô sẽ ký hợp đồng hôn nhân và chuyển vào biệt thự.”

Cô ngồi trên giường, tay cầm ly cà phê nóng, cố gắng trấn tĩnh tâm trí. Hai ngày để suy nghĩ đã trôi qua, và giờ đây cô phải đối mặt với quyết định định mệnh – cưới một người hoàn toàn xa lạ.

Khi cô bước vào phòng họp trên tầng 46 của tập đoàn, Hạo Nhiên đã đứng chờ. Anh vẫn vest đen, áo sơ mi trắng cài cúc chỉnh tề, dáng vẻ uy quyền khiến ai cũng phải dè chừng. Trước mặt là một bàn dài, trên đó bày sẵn hồ sơ hợp đồng, bút ký, và tách cà phê cho cả hai.

“Cô Thảo Ly, đã chuẩn bị xong chưa?” giọng anh trầm, hơi khẽ nghiêng đầu nhìn cô.

“Vâng… em sẵn sàng,” cô trả lời, mặc dù tim vẫn đập mạnh.

Anh gật đầu, đưa cho cô tập hồ sơ. Thảo Ly mở ra, lướt qua các điều khoản: quyền lợi, trách nhiệm, điều kiện hôn nhân… Mỗi câu chữ đều nghiêm ngặt, rõ ràng, không hề có khoảng trống cho cảm xúc.

“Anh sẽ đọc qua một lần, sau đó cô ký. Rồi chúng ta sẽ… bắt đầu cuộc sống chung,” Hạo Nhiên nói, ánh mắt không rời khỏi cô.

Thảo Ly hít một hơi thật sâu, nhấn bút ký vào dòng chữ đầu tiên. Cảm giác như cả thế giới dừng lại. Khi ký xong, cô ngẩng lên nhìn anh, thấy đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng, nhưng ánh sáng từ phía cửa sổ hắt lên khuôn mặt anh khiến anh có vẻ… gần gũi hơn một chút so với hình ảnh trên báo chí.

Hạo Nhiên gập tập hồ sơ lại, đưa tay giúp cô đứng dậy. “Chúng ta sẽ đi xem phòng.” Giọng anh bình thản, nhưng có một thứ gì đó trong ánh mắt khiến Thảo Ly cảm thấy vừa an tâm vừa tò mò.

Biệt thự Trần Hạo Nhiên thực sự khiến Thảo Ly choáng ngợp. Sảnh lớn với trần cao, cầu thang uốn lượn, bức tranh sơn dầu quý giá treo trên tường, ánh sáng từ những đèn chùm pha lê phản chiếu lấp lánh. Cô gần như không tin đây là nơi mình sẽ sống – không chỉ là khách mời, mà là một thành viên chính thức trong thế giới xa hoa này.

“Đây là phòng của cô.” Giọng quản gia trang nghiêm vang lên, mở cửa phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi hiện đại. Thảo Ly bước vào, ngỡ ngàng nhìn quanh, cảm giác vừa háo hức, vừa lo lắng.

Hạo Nhiên đứng bên ngoài cửa, ánh mắt nhìn cô một cách đặc biệt. Không nói lời nào, nhưng sự hiện diện của anh khiến cô có cảm giác được bảo vệ.

“Anh… anh có muốn tôi sắp xếp gì cho cô trước không?” Quản gia hỏi.

“Không cần. Cô ấy sẽ tự làm quen,” Hạo Nhiên trả lời, giọng bình thản nhưng chắc nịch.

Ngày đầu tiên sống chung không hề dễ dàng. Thảo Ly gặp vô số tình huống hài hước:

Cô không biết cách điều khiển hệ thống nhà thông minh, khiến đèn liên tục bật tắt.

Cô lúng túng khi thấy tủ rượu khổng lồ, không dám chạm vào.

Lần đầu đi thang máy riêng của biệt thự, cô suýt nhấn nhầm tầng hầm.

Hạo Nhiên xuất hiện đúng lúc, khẽ nhếch môi, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú nhưng không nói gì. Cô nhận ra rằng, anh luôn theo dõi, đôi khi can thiệp kịp thời, nhưng không hề tỏ ra kiểm soát quá đáng – giống như một hình bóng bảo vệ âm thầm.

Buổi tối, hai người dùng bữa tại bàn ăn sang trọng. Không khí căng thẳng xen lẫn tò mò. Thảo Ly cố gắng giữ sự bình tĩnh, nhưng những cử chỉ nhẹ nhàng, tinh tế của Hạo Nhiên – đặt ly nước trước mặt cô, múc thức ăn cho cô – khiến trái tim cô nhảy nhót lạ thường.

Sau bữa tối, Hạo Nhiên đứng dậy, bước ra ban công. Thảo Ly theo sau, nhìn cảnh đêm thành phố lấp lánh. Anh quay lại, giọng trầm:

“Cô Thảo Ly, đừng lo lắng. Chúng ta đều phải học cách thích nghi. Ban đầu có thể khó khăn, nhưng… dần dần, cô sẽ thấy mọi thứ không quá tệ.”

Thảo Ly hơi ngạc nhiên trước giọng điệu mềm mại hiếm thấy của anh. Lần đầu tiên, cô nhận ra một điều: Hạo Nhiên, dù lạnh lùng đến đâu, cũng có thể gần gũi và quan tâm một cách tinh tế.

Cô thầm nghĩ, dù cưới vì danh tiếng, nhưng có thể… có những rung động đầu tiên đang bắt đầu nảy nở trong trái tim mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×