lạnh lùng nhưng rung động

Chương 4: Bí mật gia đình và ánh mắt của thế giới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua rèm cửa sổ phòng Thảo Ly, nhưng không xua tan được cảm giác hồi hộp trong lòng cô. Hôm nay là lễ ra mắt chính thức tại câu lạc bộ thượng lưu, nơi các gia đình danh giá, doanh nhân quyền lực và những người nổi tiếng sẽ tụ họp.

Thảo Ly đứng trước gương, tay run nhẹ khi cô chỉnh lại mái tóc và chiếc váy màu pastel nhẹ nhàng. Cô tự nhủ: “Chỉ cần bình tĩnh, tự tin, không làm gì quá lố…” Nhưng trái tim vẫn đập nhanh vì lo lắng.

Quản gia gõ cửa: “Cô Thảo Ly, xe đã sẵn sàng.”

Khi bước vào phòng khách biệt thự, Hạo Nhiên đang chỉnh cà vạt trước gương lớn. Anh quay lại, ánh mắt lạnh nhưng thoáng chút hài hước:

“Cô đã chuẩn bị chưa? Hôm nay sẽ không dễ dàng.”

Thảo Ly nhíu mày: “Anh… anh có thể ở bên em không?”

Anh hơi nghiêng đầu, một nụ cười rất nhẹ thoáng qua trên môi: “Tôi sẽ ở bên cô, nhưng không được phép dựa dẫm quá.”

Câu nói khiến cô vừa cảm thấy an tâm, vừa rùng mình. Không phải sợ hãi, mà là… cảm giác được bảo vệ, nhưng vẫn phải độc lập.

Tại câu lạc bộ thượng lưu, Thảo Ly bị choáng ngợp bởi ánh đèn chùm lấp lánh, âm thanh nhạc jazz nhẹ nhàng và những bộ trang phục xa hoa của các quý cô. Mọi ánh mắt đều hướng về cô – người mới, ít danh tiếng, nhưng đang đi cạnh Trần Hạo Nhiên, tổng giám đốc quyền lực của tập đoàn Hạo Nhiên.

Ngay khi bước vào, một quý cô cao gầy, váy đỏ rực rỡ, tiến đến:

“Ồ, cô là cô gái mới của Hạo Nhiên sao? Nghe nói chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi mà. Thật thú vị.” Giọng cô ta đầy châm biếm.

Thảo Ly hít một hơi, cố gắng mỉm cười lịch sự: “Chào chị, em là Thảo Ly. Rất vui được gặp chị.”

Hạo Nhiên xuất hiện ngay bên cạnh, chỉ cần liếc mắt một cái, quý cô kia lập tức im bặt, tự hiểu rằng không nên gây khó dễ. Anh đặt nhẹ tay lên vai Thảo Ly, vừa đủ để cho cô cảm nhận được sự ủng hộ và bảo vệ.

Suốt buổi tiệc, Thảo Ly học được nhiều điều:

Ánh mắt của thế giới: Mỗi cử chỉ, nụ cười hay lời nói đều có thể bị soi mói. Một ánh nhìn sai có thể bị hiểu lầm.

Cách giữ bình tĩnh: Thảo Ly học cách mỉm cười nhẹ nhàng, trả lời khéo léo khi được hỏi về bản thân hay mối quan hệ với Hạo Nhiên.

Những đối thủ thầm lặng: Một vài quý cô thượng lưu liên tục thử thách cô bằng ánh mắt khinh bỉ, nụ cười tinh ranh hay những câu nói gợi hiểu lầm.

Một tình huống đặc biệt khiến cô vừa sợ vừa thú vị:

Một quý cô khác tiến đến, kéo nhẹ tay Thảo Ly: “Cô nghĩ mình có thể ở bên anh ấy lâu không?”

Thảo Ly hơi đỏ mặt, chưa biết cách đối đáp, thì Hạo Nhiên đã đặt tay lên tay cô, ánh mắt sâu thẳm: “Đây là người đi cùng tôi tối nay. Xin vui lòng tôn trọng.”

Câu nói vừa rõ ràng, vừa bảo vệ cô, khiến Thảo Ly không khỏi rung động. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng nam chính không chỉ lạnh lùng, mà còn quan tâm một cách tinh tế, đủ để khiến cô cảm thấy an toàn giữa một thế giới đầy ánh mắt soi mói.

Buổi tiệc kết thúc, khi mọi người dần ra về, Thảo Ly đứng bên ban công nhìn ánh đèn lấp lánh của thành phố, Hạo Nhiên đứng cạnh, hai người không nói gì, chỉ tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi.

“Cô làm tốt,” anh nói, giọng trầm ấm. “Ban đầu sẽ khó, nhưng dần dần, cô sẽ quen.”

Thảo Ly nhìn anh, tim nhói lên một cảm giác lạ: người đàn ông lạnh lùng này, dù không nói nhiều, nhưng đang dần chiếm một phần trong lòng cô. Cô nhận ra rằng cuộc sống sắp tới, dù đầy thử thách và xa hoa, cũng có thể nảy sinh những rung động thật sự, vượt xa hợp đồng hôn nhân.

Trở về biệt thự, Thảo Ly cảm thấy mệt nhưng phấn khích. Cô vừa học cách đứng vững trong xã hội thượng lưu, vừa nhận ra ánh mắt, hành động và sự quan tâm âm thầm của Hạo Nhiên đã dần chiếm vị trí trong trái tim cô – một cảm giác vừa sợ hãi, vừa tò mò, vừa… mong chờ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×