Sau khi cô cùng Phương Anh trèo lên đến nơi nghỉ ngơi một lúc thì cô kéo P.Anh dậy ngắm cảnh
-Oa trên này đẹp quá.Cô hào hứng cười toe toét
-Uk đẹp thật nhưng hơi mệt.Phương Anh vừa thở vừa nói
-Cảnh đẹp quá chụp mấy tấm làm kỉ niệm đi.Cô lôi điện thoại ra rồi túm Phương Anh lại cả hai tạo mọi động tác để chụp .Chụp chán rồi cô vòng sau núi có một con đường để đi xuống
-OMG có đường leo lên núi sao chúng ta .....cậu bắt tớ trèo hả.Phương Anh vừa ôm bụng vừa chỉ về phía các bậc thang leo xuống mồm oán trách.
-Thế tớ hỏi cậu chúng ta đến đây để làm j.Cô hỏi
-Leo núi .Phương Anh hồn nhiên đáp
-Thế cậu bảo trèo mấy bậc này là leo núi à.Cô hỏi lại
-Ơ tớ...
-Thôi mau leo xuống rồi thay đồ mau về thôi Long ca mà biết thì toi mạng.Cô nghĩ tới a thì vội túm p.anh chạy xuống chỉ nghe Phương Anh kêu -Từ từ thôi ....ê Ngọc Lan
Chạy xuống đến chân núi cô thả Phương Anh ra ngồi xuống phiến đá nghỉ ngơi ,Phương Anh xoa bóp tay chân oán trách nói
-Cậu làm như có ma đuổi vậy làm người ta chạy mệt muốn chết.
-Chạy ko nhanh cả tớ và cậu đều biến thành ma hết.Cô xoa xoa hai đầu gối nói
......
-Chào Ngọc Lan tiểu thư chúng ta thật có duyên. Giọng nói của một người đàn ông vang lên, cả hai ngước lên nhìn
-Thì ra là Gia Hoài đại nhân hân hạnh hân hạnh.Cô đứng lên cười chào hỏi
-Tiểu thư thích trò chơi nguy hiểm này chứ.Hắn hỏi
-Ồ tôi rất vui rất kích thích .Cô cười đáp
-Haha tiểu thư là người đầu tiên leo lên được đỉnh núi ,mà ko cần vật dụng hổ trợ tiên tiến ..rất khá.Hắn cười nói
-Vậy ngài chắc cũng thích mạo hiểm mới đến nơi này đúng ko .Cô hỏi
-Đúng vậy ,đúng vậy.Hắn trả lời, cô như sực nhớ đến cái j đó vội nói
-Hẹn lần sau gặp lại bây giờ tôi có việc gấp xin đi trước.
-Khoan đi đã .Hắn nhìn về phía xa thấy bóng dáng ai đó rất quen môi hắn cong lên lôi mạnh cô trở lại ,mất đà cô lao thẳng vào lòng hắn ,hắn chỉ muốn cho a xem thôi ai ngờ hương thơm từ cơ thể cô truyền vào mũi hắn khiến hắn quên đi mk đang làm j khẽ vuốt tóc cô, P.Anh đứng một bên há hốc mồm còn mặt a đã đen đến ko tả nổi khi thấy cảnh ấy .Cô vội đẩy hắn ra hỏi
-Ngài làm j vậy.
-Ko có j đâu chỉ là cái ôm chào hỏi thôi.Hắn trả lời
Cô đang định nói thì bị một cánh tay kéo lại
-Gia Hoài tiên sinh đây là người phụ nữ của tôi.Cụm từ "người phụ nữ của tôi" được a dằn mạnh như tuyên bố cô đã là người của a , cô ngước nhìn a miệng nuốt nước bọt cái ực khóe mắt giật giật "phen này xong đời chúa ơi người ở đâu ....chu mi a".Tiếng nói của a làm cho Phương Anh cùng Tần Vũ miệng như bị giật mắt mở to hết cỡ còn hắn thì mỉm cười nhẹ
-Vậy sao tôi ko biết từ khi nào cậu có người phụ nữ bên mk cơ đấy.
-Vậy bây giờ ngài biết rồi đấy, Tần Vũ mang cô ấy đi trước tôi có chuyện muốn nói riêng với Gia Hoài đại nhân.A ra lệnh, cô vội túm Phương Anh đang đứng ngẩn ra đi theo Tần Vũ.Khi bóng cô đi xa hai khuôn mặt của a và hắn thay đổi.
-Ko ngờ người vốn được coi là ko gần nữ sắc như Long lão đại mà cũng có bảo bối cất riêng.Giọng điệu châm chọc hắn nói
-Nếu như ngài muốn đấu vs tôi cũng ko cần lôi phụ nữ vào.A nghiêm giọng
-Tôi ko tiếp cận cô ấy để đấu lại ngài mà vì lí do khác.Hắn nói
-Bên cạnh ngài ko thíêu phụ nữ nên lí do thích là ko thể.A nói
Hắn lại sát a cúi xuống gần tai nói nhỏ
-Ngài ko cần biết là lí do j, tôi vẫn khẳng định sẽ cướp cô ấy từ trên tay ngài.
-Vậy tôi xin mỏi mắt mong chờ.A nói
-Cố giữ lấy cô ấy vì tôi ko chừa thủ đoạn nào để cướp cô ấy về bên mk đâu.
-Vậy để xem cả thương lẫn tình ai sẽ thắng .A cười khẽ rồi bỏ đi.