Lão Làng Lắm Lẽo Lưỡi

Chương 1: Lão Lực Lúng Liếng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Làng Lắm Lẽo, một ngôi làng nhỏ nép mình bên dòng sông Lờ Lững, nổi tiếng vì dân chúng ở đây ai cũng có tài lẻ lưỡi. Không phải hát hay, không phải kể chuyện giỏi, mà là lẹo lưỡi, nói sai thành đúng, nói đúng thành sai, khiến người nghe vừa tức vừa buồn cười. Trong số đó, Lão Lực là “vua lẹo lưỡi” của làng, một người bán lúa mạch với cái lưỡi lúc nào cũng líu lo như lùa lợn, khiến cả làng nhiều phen cười lăn lộn.

Lão Lực, năm nay đã ngoài bốn mươi, sống trong căn nhà lụp xụp cạnh cánh đồng lúa mạch lộng lẫy. Lão có mái tóc lòa xòa, đôi mắt lấp lánh tinh nghịch, và nụ cười lúc nào cũng toe toét, dù lão vừa gây ra thảm họa gì đi nữa. Dân làng bảo, Lão Lực không chỉ bán lúa mà còn bán cả “lời lẹo lưỡi” miễn phí, bởi mỗi lần lão mở miệng là cả làng được trận cười nghiêng ngả.

Sáng hôm ấy, trời trong xanh, gió lùa qua cánh đồng lúa mạch, làm những ngọn lúa lắc lư như đang lắc lư kể chuyện. Lão Lực dậy sớm, vác bao lúa ra chợ làng, miệng lẩm bẩm: “Lúa lành lặn, lúa lộng lẫy, hôm nay lão sẽ làm lớn!” Nhưng lão đâu biết, cái lưỡi của mình sắp gây ra một vụ lùm xùm lớn nhất từ trước đến nay.

Chợ Lắm Lẽo đông như hội, người ta lăng xăng mua bán, từ lạp xưởng lộng lẫy của cô Lành đến lươn lẹ của bác Lão Lanh Lẹ. Lão Lực dựng sạp lúa mạch ngay giữa chợ, bên cạnh chuồng lợn của lão Lượng, láng giềng sát vách. Lão Lượng là người nghiêm túc, mặt lúc nào cũng căng như dây lạt, đặc biệt yêu quý đàn lợn lông lá của mình. Dân làng đồn rằng lão Lượng coi lợn như con, thậm chí đặt tên từng con: Lợn Lớn, Lợn Lùn, Lợn Láo, và Lợn Lãng Mạn.

Lão Lực, với tâm trạng phấn khởi, đứng trên sạp hét lớn để mời chào: “Lúa lão đây, lúa lành lặn, lúa lung linh! Ai mua lúa, lão tặng lời lộng lẫy!” Dân chợ nghe lão nói, ai nấy cười khúc khích, quen rồi với kiểu líu lo của lão. Nhưng rồi, lão Lượng từ đâu bước tới, tay xách con lợn Láo nhỏ xíu, lông trắng muốt, đang ủn ỉn kêu. Lão Lượng nghiêm giọng: “Lão Lực, đừng lải nhải nữa, lợn lão Lượng đang lúng túng vì tiếng lão!”

Lão Lực, vốn định đáp lại một câu lịch sự, lại buột miệng: “Lợn lão lộng lẫy, lão Lượng ơi, liệu lão có bán lẻ?” Câu nói vừa rời khỏi miệng, cả chợ im phăng phắc, rồi bùng nổ tiếng cười. Lão Lượng đỏ mặt tía tai, quát: “Lão Lực, lưỡi lão láo lếu! Lợn lão Lượng là lợn quý, không phải lợn lẻ!” Lão Lực lúng túng, định chữa cháy: “Lão lầm, lão lầm! Ý lão là lúa lão lành, không phải lợn lão lẻ!” Nhưng càng nói, lão càng líu, thành ra: “Lợn lão lộng lẫy, lúa lão lẻ loi!”

Dân chợ ôm bụng cười lăn, có người ngã cả xuống đống lúa mạch. Cô Lành, đang bán lạp xưởng gần đó, che miệng cười khúc khích, đôi mắt lấp lánh nhìn Lão Lực. Lão Lượng thì tức lồng lộn, xách con lợn Láo bỏ đi, miệng lẩm bẩm: “Lão Lực, lưỡi lão là lưỡi lợn!” Lão Lực đứng trơ như tượng, mồ hôi lấm tấm, tự nhủ: “Lưỡi lão lại lạc lối rồi!”

Quyết không để vụ lùm xùm này làm mất danh “vua lẹo lưỡi” (mà lão tự phong), Lão Lực về nhà, lôi cuốn sổ cũ ra, ghi chi chít những câu không lẹo lưỡi để luyện tập. Lão viết: “Lúa là lúa, lợn là lợn, lão không lầm lẫn.” Nhưng khi đọc to, lão lại líu: “Lúa là lợn, lợn là lúa, lão lầm lộn!” Lão thở dài, lẩm bẩm: “Lưỡi lão là lưỡi lươn, lẹo lúc nào không hay!”

Tối đó, cả làng Lắm Lẽo tụ tập ở quán trà lão Lão Lanh Lẹ, người nổi tiếng vì từng dạy lẹo lưỡi cho cả làng. Lão Lực, mang theo bao lúa làm quà xin lỗi, bước vào, định nói gì đó thật trang trọng để chuộc lỗi với lão Lượng. Nhưng vừa mở miệng, lão đã líu: “Lão Lượng, lợn lão lộng lẫy, lúa lão… à không, lúa lão Lực lành lặn, lão xin lỗi!” Cả quán trà cười nghiêng ngả, lão Lượng ban đầu cau mày, nhưng rồi cũng phì cười, bảo: “Lão Lực, lưỡi lão lẹo thế này, lão Lượng tha thứ, nhưng lần sau đừng lầm lợn lão nữa!”

Lão Lực thở phào, nhưng chưa kịp mừng, cô Lành từ góc quán bước ra, tay bưng đĩa lạp xưởng nóng hổi, cười nói: “Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lạp xưởng lão Lành thì lành lặn, ăn thử đi!” Lão Lực, vốn thầm thích cô Lành từ lâu, đỏ mặt, định khen lạp xưởng, lại buột miệng: “Lạp xưởng lộng lẫy, lòng lão lạc lối!” Cả quán lại cười rộ lên, cô Lành che miệng, mắt lấp lánh, nói: “Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lão đáng yêu lắm!”

Lão Lực về nhà, nằm trên chiếc giường lót lúa khô, ngẫm nghĩ về ngày hôm nay. Lão tự nhủ: “Lưỡi lão lẹo, nhưng làng Lắm Lẽo thích lão lẹo. Vậy lão cứ lẹo, miễn là lão lành lặn!” Lão quyết định mai sẽ đến xin lỗi lão Lượng lần nữa, mang theo lẵng lúa to hơn, và nhất định không nhắc đến lợn. Nhưng trong đầu lão, câu nói cứ lặp lại: “Lợn lão Lượng lộng lẫy…” Lão bật cười, lẩm bẩm: “Lão Lực ơi, lưỡi lão là lưỡi lộng lẫy nhất làng!”

Ngày hôm sau, lão Lực dậy sớm, vác lẵng lúa to đùng đến nhà lão Lượng. Lão đứng trước cổng, hít một hơi thật sâu, luyện lại câu xin lỗi: “Lão Lượng, lúa lão Lực lành lặn, lão xin lỗi vì lầm lẫn.” Lão tự tin bước vào, nhưng vừa thấy lão Lượng dắt con lợn Láo ra, lão lại líu: “Lão Lượng, lợn lão… à lúa lão… không, lão Lực xin lỗi!” Lão Lượng nhìn lão, lắc đầu cười: “Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lòng lão lành. Thôi, mang lúa về, lão Lượng không giận nữa!”

Cả làng Lắm Lẽo, từ đó, lại có thêm một câu chuyện để kể. Mỗi lần nhắc đến Lão Lực, người ta cười khúc khích: “Lão ấy lẹo lưỡi, nhưng lão là linh hồn làng!” Lão Lực, dù lưỡi lẹo, vẫn tiếp tục bán lúa, làm láng giềng cười, và thầm mơ một ngày lưỡi lão sẽ “lành lặn” để tỏ tình với cô Lành mà không nhắc đến lạp xưởng. Nhưng đó là chuyện của những chương sau, còn bây giờ, lão vẫn là Lão Lực Lúng Liếng, vua lẹo lưỡi của làng Lắm Lẽo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.