Sau vụ hòa giải lúa mạch giữa lão Lượng và lão Lợi, danh tiếng lẹo lưỡi của Lão Lực càng vang xa làng Lắm Lẽo. Dân làng, thay vì trách lão, lại thấy lão là nguồn vui bất tận. Khi trưởng làng quyết định tổ chức lớp dạy lùa lợn cho trẻ con để chuẩn bị cho mùa lễ lúa sắp tới, lão Lanh Lẹ đề xuất Lão Lực làm thầy. Nằm trên giường lót lúa khô, lão lẩm bẩm:
— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lòng lão lành! Lão sẽ dạy trẻ con lùa lợn lanh lẹ, làm cô Lành xiêu lòng!
Nhưng lưỡi lão lại líu ngay:
— Lùa lợn lộng lẫy, lão Lực lạc lối!
Lão thở dài, tự nhủ:
— Lão Lực, mày phải lành lặn, đừng lẹo lưỡi trước trẻ con!
Sáng hôm đó, trời làng Lắm Lẽo trong trẻo, gió lùa qua đồng lúa lắc lư như cổ vũ. Lão Lực mặc áo lanh sạch, đội mũ lúa, cầm cây lúa làm gậy chỉ huy, dẫn lợn Láo Lỉnh đến sân đình. Trẻ con làng, dẫn đầu là bé Lanh, một cô bé lanh lợi thích lùa lợn, đã tụ tập đông đủ. Cô Lành, lão Lượng, lão Lợi, bác Lão Lập, và cậu Lẹ đứng xem, còn lão Lanh Lẹ làm giám sát.
Lão Lanh Lẹ vỗ tay, hét lớn:
— Trẻ con làng Lắm Lẽo, lùa lợn lanh lẹ, học lão Lực! Lúa làng lộng lẫy, lợn làng lành lặn!
Lão Lực giơ cây lúa, tự tin:
— Trẻ con, lão Lực dạy lùa lợn lanh lẹ, lúa làng không lấn!
Nhưng lưỡi lão lại líu:
— Lùa lợn lộng lẫy, lúa lão lạc lối!
Bé Lanh, mắt lấp lánh, cười lớn:
— Lão Lực, lưỡi lão lẹo! Lợn lão Láo Lỉnh lùa lanh lẹ không?
Cả sân cười rộ, cô Lành, đứng gần sạp lạp xưởng, che miệng:
— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, dạy trẻ lanh lẹ nhé! Lạp xưởng lão Lành ủng hộ lão!
Lão Lực đỏ mặt, cố chữa:
— Cô Lành, lão lầm! Lão dạy lùa lợn lành lặn, không lẹo!
Lão quay sang trẻ con, chỉ Láo Lỉnh:
— Trẻ con, lùa lợn Láo Lỉnh lanh lẹ, cầm dây, lùa nhẹ nhàng!
Nhưng Láo Lỉnh, lanh lẹ như tên, lẻn khỏi dây, chạy thẳng vào đống lúa khô giữa sân. Trẻ con hét lên, bé Lanh reo:
— Lão Lực, lợn lão láo lỉnh! Lùa lợn lanh lẹ đi!
Lão Lực chạy theo, mồ hôi lấm tấm, hét:
— Láo Lỉnh, lùi lẹ! Lúa làng lành lặn, đừng lấn!
Nhưng lưỡi lão lại lạc:
— Láo Lỉnh lộng lẫy, lùa lúa lạc láo!
Trẻ con cười nghiêng ngả, lão Lượng, ôm lợn Láo, quát:
— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, đừng lôi lợn lão Lượng vào! Lợn lão không lộng lẫy!
Lão Lực, ôm Láo Lỉnh, cố chữa:
— Lão Lượng, lão lầm! Láo Lỉnh lão Lực lanh lẹ, không lấn lúa!
Nhưng lưỡi lão lại líu:
— Lợn lão Lượng lộng lẫy, lúa lão lạc lối!
Lão Lượng trợn mắt, xách gậy:
— Lão Lực, lưỡi láo lếu! Lợn lão Lượng không lộng lẫy, lùa lợn lão cẩn thận!
Bé Lanh, lanh lợi, chạy lên, cầm dây Láo Lỉnh, lùa lợn về chuồng. Cô bé cười:
— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lùa lợn lanh lẹ! Bé Lanh học lão rồi!
Cả sân vỗ tay, lão Lanh Lẹ cười lớn:
— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng trẻ con học lanh lẹ! Lùa lợn tiếp, lẹo cũng được!
Lão Lực, ngượng ngùng, chỉ trẻ con:
— Trẻ con, lùa lợn nhẹ nhàng, lúa làng lành lặn, không lấn!
Nhưng Láo Lỉnh lại lẻn chạy, lao vào sạp lạp xưởng của cô Lành, làm vài miếng lạp xưởng rơi xuống. Cô Lành bật cười:
— Lão Lực, lợn lão láo lỉnh! Lạp xưởng lão Lành lành lặn, lão lùa lợn cẩn thận nhé!
Lão Lực, lấm lem bùn, ôm Láo Lỉnh, cố chữa:
— Cô Lành, lão lầm! Láo Lỉnh lanh lẹ, lão lùa lộn! Lạp xưởng lộng lẫy, lão xin lỗi!
Cô Lành, mắt lấp lánh, đưa lão khăn lau bùn:
— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lợn láo lỉnh, nhưng lão đáng yêu. Lạp xưởng lão Lành không giận!
Lão Lực cắn lạp xưởng, lòng lâng lâng, nhưng lưỡi lại buột:
— Lạp xưởng lộng lẫy, lòng lão lạc lối!
Cô Lành che miệng, cười:
— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lão khen lạp xưởng hay khen lão Lành hả?
Cả sân cười rộ, bác Lão Lập vỗ tay:
— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lợp lúa lão Lập thua! Lùa lợn láo lỉnh, lão là linh hồn làng!
Lão Lợi, buôn lúa, chen vào:
— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lúa lão Lợi lành nhờ lão! Dạy trẻ lanh lẹ, lão đáng yêu!
Cậu Lẹ, bán lươn, cười lớn:
— Lão Lực lùa lợn lẹo lưỡi, lươn lão Lẹ thua! Láo Lỉnh lộng lẫy, làng Lắm Lẽo thích lão!
Lão Lanh Lẹ công bố:
— Lão Lực lẹo lưỡi, nhưng trẻ con học lùa lợn lanh lẹ! Làng Lắm Lẽo thưởng lão lạp xưởng!
Lão Lực, ôm Láo Lỉnh và lạp xưởng, về nhà, lẩm bẩm:
— Lưỡi lão lẹo, nhưng trẻ con vui, cô Lành cười. Lão sẽ luyện, dạy lùa lành lặn!
Tối đó, ở quán trà lão Lanh Lẹ, dân làng tụ tập kể chuyện lùa lợn lẹo lưỡi của lão Lực. Bé Lanh reo:
— Lão Lực lẹo lưỡi, nhưng lùa lợn lanh lẹ! Bé Lanh thích lão!
Cô Lành gật đầu:
— Lão Lực lẹo, nhưng lạp xưởng lão Lành bán chạy nhờ lão! Lão đáng yêu lắm!
Lão Lượng, ôm lợn Láo, phì cười:
— Lão Lực lẹo, lợn lão Lượng được khen lộng lẫy, cũng đáng!
Bác Lão Lập vỗ tay:
— Lão Lực lẹo lưỡi, lợp lúa lão Lập thua! Dạy lùa láo lỉnh, lão là linh hồn làng!
Lão Lợi cười lớn:
— Lão Lực lẹo, lúa lão Lợi lành nhờ lão! Lùa lợn lộng lẫy, làng Lắm Lẽo yêu lão!
Lão Lực, đứng ngoài cửa, nghe được, lòng lâng lâng. Lão bước vào, giơ lẵng lúa:
— Cả làng, lúa lão Lực lành lặn, lạp xưởng lão Lành lộng lẫy, lão lẹo nhưng lão lành!
Nhưng lưỡi lão lại líu:
— Lạp xưởng lẹo lành, lúa lão lạc lối!
Cả quán cười nghiêng ngả, lão Lanh Lẹ vỗ vai:
— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lợn láo lỉnh, lão là linh hồn làng Lắm Lẽo! Dạy lùa tiếp, lẹo cũng được!
Lão Lực cười toe, về nhà, ôm Láo Lỉnh, tự nhủ:
— Lưỡi lão lẹo, nhưng trẻ con vui, cô Lành cười. Lão sẽ luyện, lùa lợn lành lặn, để cô Lành xiêu lòng!
Nhưng trong giấc mơ, lão vẫn líu lo: “Lạp xưởng lộng lẫy, lúa làng lạc lối…”