Lão Làng Lắm Lẽo Lưỡi

Chương 8: Lão Lực Lập Lời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau chuyến làm MC ở làng Lúa Lớn, danh tiếng lẹo lưỡi của Lão Lực càng vang xa. Dân làng Lắm Lẽo, từ trẻ con đến người già, ai cũng cười nghiêng ngả khi nhắc đến chuyện lão gọi “lúa lợn lộng lẫy”. Nhưng Lão Lực, nằm trên giường lót lúa khô, bắt đầu lo lắng. Lão lẩm bẩm:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo làm làng cười, nhưng lão muốn lành lặn! Lão phải lập lời thề, lùa lưỡi lanh lẹ, không lẹo nữa!

Sáng hôm đó, trời làng Lắm Lẽo mát lành, gió lùa qua đồng lúa lắc lư như đang trêu lão. Lão Lực lấy tờ giấy lúa vàng, ngồi dưới gốc cây lúa lớn, cặm cụi viết lời thề: “Lưỡi lão Lực lành lặn, không lẹo lưỡi, lùa lời lộng lẫy.” Lão luyện đọc, nhưng lưỡi lại líu:

— Lưỡi lão Lực lẹo lành, lùa lợn lộng lẫy!

Lão thở dài, tự nhủ:

— Lão Lực, mày phải làm lớn, lưỡi phải lành! Lão sẽ đọc lời thề trước làng, để cô Lành thấy lão lanh lẹ!

Lão quyết định mang lời thề đến quán trà lão Lanh Lẹ, nơi dân làng tụ tập. Lão mặc áo lanh sạch, đội mũ lúa, cầm tờ giấy, bước ra đường. Gặp cậu Lẹ bán lươn ở đầu làng, lão hào hứng khoe:

— Cậu Lẹ, lão Lực lập lời thề! Lưỡi lão sẽ lành lặn, không lẹo nữa!

Cậu Lẹ, tay xách giỏ lươn, cười lớn:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo là linh hồn làng! Lập lời thề hả? Đọc thử lão nghe!

Lão Lực giơ tờ giấy, hít sâu, đọc:

— Lưỡi lão Lực lành lặn, không lẹo lưỡi…

Nhưng lưỡi lão lạc lối:

— Lưỡi lão lẹo lành, lùa lợn lộng lẫy!

Cậu Lẹ ôm bụng cười:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lươn lão Lẹ cũng thua! Lời thề lộng lẫy, nhưng lão lẹo quá!

Lão Lực đỏ mặt, gãi đầu:

— Cậu Lẹ, lão luyện thêm! Lão sẽ đọc trước làng, lùa lời lành lặn!

Lão bước vào quán trà lão Lanh Lẹ, nơi đông nghịt dân làng. Cô Lành ngồi góc quán, bưng đĩa lạp xưởng thơm lừng. Lão Lượng, ôm con lợn Láo, cũng có mặt, vẫn hậm hực vụ lợn lộng lẫy. Lão Lanh Lẹ, nhấp trà, thấy lão Lực bước vào, cười:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo từ làng trên về hả? Hôm nay lão làm gì, lại lùa lợn lạc lối?

Lão Lực giơ tờ giấy, giọng hào hứng:

— Thầy Lanh Lẹ, lão Lực lập lời thề! Lưỡi lão sẽ lành lặn, không lẹo nữa! Lão đọc cho làng nghe!

Cô Lành che miệng, mắt lấp lánh:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lạp xưởng lão Lành còn được khen lộng lẫy! Lời thề lão lành không?

Lão Lực, nhìn cô Lành, lòng lâng lâng, hít sâu:

— Cô Lành, lão thề lưỡi lão lành lặn, lùa lời lộng lẫy!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lưỡi lão lẹo lành, lạp xưởng lộng lẫy!

Cả quán cười rộ, cô Lành ôm bụng:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lạp xưởng lão Lành cảm ơn, nhưng lời thề lão lộn lạo quá!

Lão Lượng, ôm lợn Láo, hừ:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, đừng lôi lợn lão Lượng vào lời thề! Lợn lão không lộng lẫy!

Lão Lực lúng túng, giơ tờ giấy:

— Lão Lượng, lão lầm! Lão Lực thề lúa lành, không lợn! Lão đọc lại đây!

Lão hít sâu, đọc to:

— Lưỡi lão Lực lành lặn, lùa lời lộng lẫy, không lẹo lưỡi!

Nhưng lưỡi lão lại lạc:

— Lưỡi lão lẹo lộng, lùa lạp xưởng lành lặn!

Cả quán cười nghiêng ngả, có người làm đổ trà. Lão Lanh Lẹ vỗ bàn:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo là thương hiệu làng Lắm Lẽo! Lời thề lộng lẫy, nhưng lão lẹo quá!

Cô Lành, cười đến đỏ mặt, đưa lão Lực miếng lạp xưởng:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lão đáng yêu. Ăn lạp xưởng lão Lành, luyện lời thề lanh lẹ đi!

Lão Lực cắn lạp xưởng, lòng lâng lâng, nhưng lưỡi lại buột:

— Lạp xưởng lộng lẫy, lòng lão lạc lối!

Cô Lành che miệng, mắt lấp lánh:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lão khen lạp xưởng hay khen lão Lành hả?

Lão Lực đỏ mặt, cố chữa:

— Cô Lành, lão khen cô, không lạp xưởng! Lòng lão lành lặn!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lạp xưởng lành lặn, lòng lão lộng lẫy!

Cả quán cười lăn, lão Lượng quát:

— Lão Lực, lưỡi lão láo lếu! Lạp xưởng lão Lành không cần lão lẹo, lợn lão Lượng cũng không!

Đúng lúc đó, một nhân vật mới, bác Lão Lập, thợ lợp lúa làng Lắm Lẽo, bước vào quán, nghe được, cười lớn:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lợp lúa lão Lập cũng thua! Lời thề lão lộng lẫy, đọc lại lão nghe!

Lão Lực, được cổ vũ, giơ tờ giấy, hét to:

— Lưỡi lão Lực lành lặn, lùa lời lộng lẫy, làng Lắm Lẽo lung linh!

Nhưng lưỡi lão lại lạc:

— Lưỡi lão lẹo lộng, lùa lạp xưởng lung linh!

Cả quán cười nghiêng ngả, bác Lão Lập vỗ tay:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lợp lúa lão Lập muốn học lão! Lời thề lão là linh hồn làng!

Lão Lanh Lẹ, nhấp trà, an ủi:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lòng lão lành. Lời thề lẹo cũng được, làng Lắm Lẽo thích lão lẹo!

Lão Lực gật đầu, quyết tâm:

— Thầy Lanh Lẹ, lão sẽ luyện! Lưỡi lão lẹo, nhưng lão thề sẽ lành lặn, để cô Lành thấy lão lanh lẹ!

Cô Lành, từ góc quán, cười:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lạp xưởng lão Lành bán chạy nhờ lão! Luyện lưỡi đi, lão đáng yêu lắm!

Lão Lực về nhà, ôm tờ giấy lời thề, luyện lại:

— Lưỡi lão Lực lành lặn, lùa lời lộng lẫy!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lưỡi lão lẹo lành, lạp xưởng lộng lẫy!

Lão thở dài, tự nhủ:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng làng thích, cô Lành cười. Lão sẽ luyện, lùa lời lành lặn!

Tối đó, ở quán trà, dân làng vẫn rôm rả. Cậu Lẹ kể:

— Lão Lực lẹo lưỡi, lời thề lộng lẫy, lươn lão Lẹ cũng thua!

Lão Lượng, ôm lợn Láo, phì cười:

— Lão Lực lẹo, lợn lão Lượng được khen lộng lẫy, cũng đáng!

Cô Lành, mắt lấp lánh, nói:

— Lão Lực lẹo, nhưng lạp xưởng lão Lành bán chạy. Lưỡi lão lẹo, lòng lão lành, đáng yêu lắm!

Lão Lực, đứng ngoài cửa, nghe được, lòng lâng lâng. Lão bước vào, giơ tờ giấy:

— Cả làng, lưỡi lão Lực lẹo, nhưng lão thề sẽ lành lặn! Lúa lão lành, lạp xưởng lộng lẫy!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lạp xưởng lẹo lành, lúa lão lạc lối!

Cả quán cười rộ, lão Lanh Lẹ vỗ vai:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lão là linh hồn làng Lắm Lẽo! Lời thề lẹo, lão cứ lẹo, làng yêu!

Lão Lực cười toe, nằm trên giường lúa khô, mơ về cô Lành, lẩm bẩm:

— Lưỡi lão lẹo, nhưng lòng lão lành. Lão sẽ luyện, để tỏ tình cô Lành không lạp xưởng!

Nhưng trong giấc mơ, lão vẫn líu lo: “Lạp xưởng lộng lẫy, lòng lão lạc lối…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.