Lão Làng Lắm Lẽo Lưỡi

Chương 9: Lợn Láo Lỉnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau thất bại trong việc lập lời thề lành lặn, Lão Lực quyết định quay lại với lợn để làm giàu, hy vọng bù đắp cho những lần lẹo lưỡi. Lão chọn một con lợn đặc biệt từ đàn lợn lùn của lão Lượng, đặt tên là Láo Lỉnh vì nó thông minh, hay lẻn lút chạy khắp làng. Nằm trên giường lót lúa khô, lão lẩm bẩm:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lợn Láo Lỉnh lanh lẹ! Lão sẽ nuôi lợn, làm lớn, để cô Lành thấy lão lành lặn!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lợn Láo Lỉnh lộng lẫy, lão Lực lạc lối!

Lão thở dài, tự nhủ:

— Lão Lực, mày phải lùa lợn lanh lẹ, đừng lẹo lưỡi nữa!

Sáng hôm đó, trời làng Lắm Lẽo rực rỡ, gió lùa qua đồng lúa lắc lư như đang trêu lão. Lão Lực dựng chuồng lúa khô cho Láo Lỉnh, dắt nó ra đồng ăn cỏ. Láo Lỉnh, lông trắng muốt, mắt lấp lánh, chạy lăng xăng, khiến lão Lực hò hét:

— Láo Lỉnh, lùi lẹ! Lúa lão Lực lành lặn, đừng lấn!

Nhưng lợn lanh lẹ, lẻn vào sạp lạp xưởng của cô Lành ở chợ. Cô Lành, đang bán lạp xưởng, thấy Láo Lỉnh cọ vào sạp, cười lớn:

— Lão Lực, lợn lão lanh lẹ hả? Lạp xưởng lão Lành lành lặn, đừng để lợn lấn!

Lão Lực chạy tới, mồ hôi lấm tấm, ôm Láo Lỉnh:

— Cô Lành, lão lầm! Láo Lỉnh lanh lẹ, lão lùa lộn! Lạp xưởng lộng lẫy, lão xin lỗi!

Cô Lành che miệng, mắt lấp lánh:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lợn lão láo lỉnh! Lạp xưởng lão Lành không giận, lão lùa lợn cẩn thận nhé!

Lão Lực đỏ mặt, ôm Láo Lỉnh, lẩm bẩm:

— Láo Lỉnh, mày lanh lẹ, nhưng làm lão lạc lối trước cô Lành!

Ngày lễ làng đến, dân làng Lắm Lẽo chuẩn bị lúa mạch, lạp xưởng, và lợn diễu hành. Lão Lực, không được làm MC sau vụ lẹo lưỡi trước, quyết định đưa Láo Lỉnh tham gia diễu hành để khoe tài lùa lợn. Lão đứng trước chuồng, dặn Láo Lỉnh:

— Láo Lỉnh, lùa lanh lẹ, đừng lấn lúa làng! Lão Lực sẽ làm lớn, lộng lẫy trước cô Lành!

Nhưng lưỡi lão líu:

— Láo Lỉnh lộng lẫy, lùa lão Lực lạc lễ!

Lễ làng bắt đầu, sân lễ đông như hội. Cô Lành bày sạp lạp xưởng, lão Lượng dắt lợn Láo, lão Lanh Lẹ đứng kể chuyện lẹo lưỡi. Lão Lực dắt Láo Lỉnh, lông chải mượt, bước vào sân. Bác Lão Lập, thợ lợp lúa, thấy lão, vỗ tay:

— Lão Lực, lợn lão lanh lẹ hả? Lúa lão Lập lợp lành, lão lùa lợn đừng lấn!

Lão Lực cười toe, giơ dây dắt lợn:

— Bác Lập, Láo Lỉnh lanh lẹ, lão Lực lùa lành lặn!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Láo Lỉnh lộng lẫy, lùa lúa lộn lạo!

Cả sân cười rộ, lão Lượng, đứng cạnh chuồng lợn, hừ:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, đừng lôi lợn lão Lượng vào! Lợn lão không lộng lẫy!

Lão Lực lúng túng, cố chữa:

— Lão Lượng, lão lầm! Láo Lỉnh lão Lực lanh lẹ, không lộn lúa!

Nhưng Láo Lỉnh, đúng lúc đó, lẻn khỏi dây, chạy thẳng vào đống lúa mạch giữa sân lễ, làm lúa văng tứ tung. Dân làng hét lên, lão Lực hoảng, chạy theo:

— Láo Lỉnh, lùi lẹ! Lúa làng lành lặn, đừng lấn!

Láo Lỉnh, lanh lẹ, lẻn vào sạp lạp xưởng cô Lành, cọ vào rổ lạp xưởng, làm vài miếng rơi xuống. Cô Lành bật cười:

— Lão Lực, lợn lão láo lỉnh thật! Lạp xưởng lão Lành lành lặn, nhưng lợn lão lấn lộn!

Lão Lực, lấm lem bùn, ôm Láo Lỉnh, thở hổn hển:

— Cô Lành, lão lầm! Láo Lỉnh lanh lẹ, lão lùa lộn! Lạp xưởng lộng lẫy, lão xin lỗi!

Cô Lành, mắt lấp lánh, đưa lão khăn lau bùn:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lợn lão láo lỉnh, nhưng lão đáng yêu. Lạp xưởng lão Lành không giận, lão lùa lợn cẩn thận nhé!

Lão Lực, lòng lâng lâng, nhưng lưỡi lại buột:

— Lạp xưởng lộng lẫy, lòng lão lạc lối!

Cô Lành che miệng cười, dân làng vỗ tay rần rần. Lão Lanh Lẹ, đứng góc sân, hét:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lợn lão láo lỉnh, lễ làng lộng lẫy nhờ lão! Lùa lợn tiếp đi!

Lão Lực dắt Láo Lỉnh về chuồng, nhưng lợn lanh lẹ, lại lẻn chạy, lao vào chuồng lợn lão Lượng. Lão Lượng, thấy lợn lấn, gầm lên:

— Lão Lực, lợn lão láo lỉnh, lấn chuồng lợn lão Lượng! Lưỡi lão lẹo, lùa lợn cũng lẹo!

Lão Lực, mồ hôi nhễ nhại, ôm Láo Lỉnh, cố chữa:

— Lão Lượng, lão lầm! Láo Lỉnh lanh lẹ, lão lùa lộn! Lúa lão Lực lành, lão đền!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lợn lão Lượng lộng lẫy, lùa lão Lực lạc lối!

Lão Lượng trợn mắt, xách gậy đuổi:

— Lão Lực, lưỡi láo lếu! Lợn lão Lượng không lộng lẫy, lùa lợn lão về!

Lão Lực ôm Láo Lỉnh, chạy về chuồng, lấm lem bùn. Lão Lanh Lẹ, thấy cảnh lộn xộn, cười lớn:

— Lão Lực, lợn lão láo lỉnh, lưỡi lão lẹo, lễ làng lộng lẫy nhờ lão! Lùa lợn lanh lẹ đi!

Lão Lực, thở hổn hển, dắt Láo Lỉnh vào chuồng, lẩm bẩm:

— Láo Lỉnh, mày lanh lẹ, nhưng làm lão lạc lối! Lão Lực phải luyện, lùa lợn lành lặn!

Tối đó, ở quán trà lão Lanh Lẹ, dân làng tụ tập kể chuyện lợn Láo Lỉnh. Cậu Lẹ cười:

— Lão Lực lùa lợn láo lỉnh, lấn lúa, lấn lạp xưởng! Lươn lão Lẹ cũng thua!

Cô Lành, bưng đĩa lạp xưởng, gật đầu:

— Lão Lực lẹo lưỡi, lợn láo lỉnh, nhưng lạp xưởng lão Lành bán chạy nhờ lão!

Lão Lượng, ôm lợn Láo, phì cười:

— Lão Lực lẹo, lợn lão lấn chuồng lão Lượng, nhưng lộng lẫy cũng đáng!

Bác Lão Lập, thợ lợp lúa, vỗ tay:

— Lão Lực, lợn láo lỉnh, lưỡi lẹo lộng lẫy! Lễ làng lộng lẫy nhờ lão!

Lão Lực, đứng ngoài cửa, nghe được, lòng lâng lâng. Lão bước vào, giơ lẵng lúa:

— Cả làng, lúa lão Lực lành lặn, lợn Láo Lỉnh lanh lẹ, lão lẹo nhưng lão lành!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lợn láo lộng lẫy, lúa lão lạc lối!

Cả quán cười rộ, lão Lanh Lẹ vỗ vai:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lợn láo lỉnh, lão là linh hồn làng Lắm Lẽo! Lùa lợn tiếp, lẹo cũng được!

Lão Lực cười toe, về nhà, ôm Láo Lỉnh, tự nhủ:

— Láo Lỉnh lanh lẹ, lưỡi lão lẹo, nhưng làng thích. Lão sẽ luyện, lùa lợn lành lặn, để cô Lành thấy lão lộng lẫy!

Nhưng trong giấc mơ, lão vẫn líu lo: “Lợn láo lộng lẫy, lạp xưởng lạc lối…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.