Tuyết ngoài trời đã ngưng rơi, nhưng sự lạnh lẽo vẫn len lỏi qua từng ô cửa kính lớn của dinh thự Lục gia, nơi đang diễn ra bữa tiệc đính hôn chính thức của An Hạ và Lục Kiên. An Hạ đứng giữa sảnh, nụ cười được duy trì một cách hoàn hảo, nhưng đôi mắt cô lại là tấm gương phản chiếu sự gò bó đến nghẹt thở. Chiếc váy cưới lụa trắng tinh khôi, được thiết kế tinh xảo, nặng trĩu trên vai, không phải vì trọng lượng của vải, mà vì sức nặng của lời hứa và bổn phận.
Lục Kiên, vị hôn phu của cô, cao lớn và lịch lãm, tay anh đặt hờ trên eo cô. Hương nước hoa quý phái của anh tỏa ra, một mùi hương đắt tiền, xa hoa, nhưng lại quá mức lạnh lùng, giống như chính con người anh. Anh đang bận rộn bàn luận về một thương vụ nào đó với một đối tác lớn. An Hạ lẳng lặng rút khỏi vòng tay anh, xin phép ra ban công hóng gió.
Cô bước ra, hơi lạnh của đêm khuya lập tức quấn lấy làn da, khiến cô rùng mình. Cô ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại. Chỉ một giây phút này, cô mới cảm thấy mình được là chính mình, thoát khỏi vai diễn nàng dâu ngoan hoàn hảo.
Đột nhiên, cô cảm nhận được một hơi thở khác, không phải hơi lạnh của gió, mà là một làn nhiệt độ ấm áp, nồng nàn hơn.
Mùi.
Đó không phải là hương nước hoa lịch thiệp của Lục Kiên, mà là một mùi hương da thịt ấm áp hòa lẫn với hương rượu vang nồng và khói thuốc lá phảng phất, mạnh mẽ và cám dỗ đến mức khiến hơi thở cô chợt chậm lại. Mùi hương của sự nguy hiểm và tự do.
Cô quay lại.
Anh ta đứng đó, tựa vào lan can, chiếc áo vest đen hoàn hảo bị ánh trăng làm mờ đi một nửa. Thẩm Quân. Bạn cũ của Lục Kiên, người đã về nước tối qua và đột ngột xuất hiện trong bữa tiệc. Lục Kiên giới thiệu anh ta như một người anh em, một đối tác quan trọng, nhưng ánh mắt anh ta dành cho cô lại hoàn toàn không phù hợp với bất kỳ định nghĩa nào.
"Cô dâu tương lai của Kiên," anh ta khẽ nói, giọng nói trầm thấp, như một tiếng rên khẽ bị kiềm nén.
An Hạ thấy khuôn mặt mình nóng rực. "Thẩm tiên sinh."
"Đừng căng thẳng thế," anh ta nói tiếp, bước lại gần hơn một bước. Chiếc ly rượu vang đỏ trong tay anh ta sóng sánh. "Cô trông như thể đang sắp tham gia vào một cuộc hiến tế hơn là một lễ đính hôn."
Lời nói này quá thẳng thừng, quá thấu hiểu nỗi lòng cô. An Hạ kinh ngạc, lùi lại nửa bước. "Anh nói gì lạ vậy? Tôi rất hạnh phúc."
Thẩm Quân cười khẩy, nụ cười không chạm đến mắt. Anh ta đưa tay lên, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào một bên tóc mai của cô, vén nó ra sau tai. Khoảnh khắc tiếp xúc chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng một luồng điện nóng rực chạy thẳng xuống cột sống cô. Anh ta không chỉ chạm vào tóc cô, anh ta đã chạm vào rào cản của cô.
"Tôi không nghĩ vậy, An Hạ," anh ta thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cô. "Tôi có thể nghe thấy tiếng tim cô đập hỗn loạn dưới lớp lụa kia. Nó không phải là nhịp đập của niềm hạnh phúc."
An Hạ cắn chặt môi, tay cô siết chặt vào ban công lạnh buốt. Cô muốn chạy trốn, nhưng bàn chân cô như bị đóng đinh. Cô cảm thấy sự nguy hiểm này đang bao trùm lấy cô, nhưng đồng thời, nó lại là liều thuốc giải phóng mà cô khao khát...