An Hạ nằm trên chiếc giường cưới rộng lớn, nhưng sự tĩnh lặng của căn phòng không thể dập tắt lửa đang âm ỉ trong lòng cô. Lục Kiên đã nhắn tin sẽ không về, viện cớ công việc, và sự vắng mặt của vị hôn phu chỉ làm tăng thêm sự ám ảnh về người đàn ông vừa chạm vào cô bằng một ánh mắt và một hơi thở. Cô ôm chặt chiếc gối, cố gắng xua đi hương rượu vang nồng và mùi da thịt ấm áp của Thẩm Quân, nhưng vô ích. Chúng cứ bám riết lấy khứu giác cô, trở thành thứ cám dỗ mà lý trí không thể ngăn cản.
Cô bật dậy. Đi dạo trong căn biệt thự rộng lớn là thói quen giúp cô tĩnh tâm, nhưng đêm nay, mọi góc khuất đều như có bóng dáng Thẩm Quân. Cô bước vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh, cố gắng rửa trôi đi cái nóng rực và những suy nghĩ tội lỗi. Cô nhìn mình trong gương. Vẫn là nàng dâu ngoan hiền, nhưng khóe môi cô hơi hé mở, và trong mắt có một tia sáng lạ lẫm, đó là dấu hiệu của sự đánh thức. Cô nhớ lại hơi thở nóng bỏng phả vào tai mình, và một tiếng rên khẽ gần như vô thức thoát ra từ cổ họng. Cô vội vàng bịt miệng lại, sợ rằng âm thanh đó sẽ bị màn đêm tĩnh lặng nuốt chửng.
Sáng hôm sau, sự tò mò, một cảm xúc xa lạ với người luôn sống trong khuôn phép như cô, đã dẫn dắt bước chân An Hạ. Cô đi qua hành lang phụ, nơi có phòng Thẩm Quân. Cánh cửa phòng anh ta hơi hé mở. Cô khẽ đẩy, bước vào.
Căn phòng rất tối, rèm cửa dày che kín ánh sáng. Mùi hương của Thẩm Quân giờ đây trở nên đậm đặc và riêng tư hơn: hương gỗ trầm và hương thuốc lá thoang thoảng, tạo nên một sự kết hợp mê hoặc đến nghẹt thở. An Hạ bước vào như bị thôi miên. Khắp nơi là sự bừa bộn có chủ ý: những bản thiết kế dang dở, sách cũ, và một chiếc áo sơ mi đen bị vứt hờ trên ghế sofa da. Cô đưa tay chạm vào chiếc áo. Vải vóc sột soạt dưới đầu ngón tay cô. Chiếc áo vẫn còn hơi ấm mờ nhạt từ cơ thể anh ta, một nhiệt độ ấm áp đầy nguy hiểm.
Mắt cô dán vào chiếc bàn cạnh giường. Trên đó, là một chiếc ly cà phê sứ trắng. Và trên mép ly, là một vết son mờ màu cánh sen nhạt – màu son cô đã dùng đêm qua. Tiếng tim cô đập dồn dập trong lồng ngực. Cô nhớ lại khoảnh khắc uống cà phê ở cửa sổ trước khi ngủ. Tại sao chiếc ly này lại ở đây, trong phòng của anh ta? Đây là một hành động chiếm hữu thầm kín, một lời khiêu khích đầy bí ẩn, một lời mời gọi lén lút. Cô cảm thấy nóng rực từ gót chân lên đến đỉnh đầu.
Cạch!
Cánh cửa mở ra.
Thẩm Quân đứng ở đó. Trần nửa trên, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Mái tóc đen còn ướt, nước nhỏ xuống bờ vai vạm vỡ, phô bày cơ thể săn chắc, quyến rũ chết người. Ánh mắt anh ta, nhìn thấy cô đứng giữa phòng mình, tay vẫn giữ chiếc ly, không hề ngạc nhiên, mà là một sự thỏa mãn ngầm.
"Buổi sáng tốt lành, cô dâu tương lai," anh ta nói, giọng nói trầm thấp và gợi cảm như một tiếng đàn cello.
An Hạ lập tức đặt chiếc ly xuống, quay lưng lại, cảm thấy xấu hổ tột cùng. "Tôi... tôi xin lỗi, Thẩm tiên sinh. Tôi sẽ đi ngay."
Cô bước vội, nhưng anh ta đã nhanh hơn, chặn ngang cửa. Anh ta dựa khuỷu tay lên khung cửa. Hơi ấm của cơ thể anh ta, kèm theo hương bạc hà tươi mát từ phòng tắm, bao trùm lấy cô. Cô gần như ngửi thấy cả mùi da thịt ấm áp của anh. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng sức nóng và sự hấp dẫn từ cơ thể anh khiến cô không dám chạm vào.
"Tôi thấy cô uống cà phê ở cửa sổ đêm qua," anh ta thì thầm, cúi thấp đầu, đưa môi lại gần tai cô. Hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cô. "Tôi đã lấy chiếc ly về, đơn giản vì mùi hương của cô vẫn còn vương vấn trên đó."
Lời thú nhận này quá táo bạo, quá thân mật, như một lời nguyền rủa ngọt ngào.
Anh ta đưa tay ra, ngón cái vuốt nhẹ lên má cô. "Tôi biết cô không thuộc về nơi này. Giống như chiếc ly cà phê kia." Anh ta nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần hơn, khoảng cách gần đến mức tiếng thở dốc của cô gần như hòa vào hơi thở của anh. "Và bây giờ, cô cũng ở đây. Ở trong căn phòng của tôi, nơi không có luật lệ nào của Lục Kiên ràng buộc cô."
Tiếng vải vóc sột soạt khi chiếc khăn tắm trên vai anh ta hơi trượt xuống. Nhiệt độ cơ thể An Hạ tăng đột ngột, làm tan chảy sự lạnh lẽo của ban mai.
"Đừng làm khó tôi," An Hạ thều thào, ánh mắt cô giao động giữa sự sợ hãi và sự khao khát bị kích thích.
Thẩm Quân cúi xuống, không hôn cô, nhưng môi anh chạm nhẹ vào khóe miệng cô, nơi có thể vẫn còn một chút vệt son mờ của đêm qua. Đó là một nụ hôn của sự chiếm đoạt vô hình.
"Tôi không làm khó cô, An Hạ," anh ta thì thầm. "Tôi đang giải phóng cô."
Anh ta buông cô ra, và lùi lại. "Bây giờ, cô có thể đi. Hoặc ở lại."
An Hạ đứng bất động, tim đập hỗn loạn. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc ly cà phê, và sau đó nhìn vào ánh mắt đầy cám dỗ và thách thức của Thẩm Quân. Cô biết, cô đang đứng trước một cái bẫy không thể thoát ra được.
Cuối cùng, cô quay người, chạy vụt ra khỏi căn phòng. Cô chạy, nhưng trong lòng cô, hình bóng Thẩm Quân đã trở thành một dấu ấn nóng bỏng không thể xóa nhòa.