Bình minh le lói qua khe cửa rèm. An Hạ tỉnh dậy. Căn phòng vẫn tối mờ, nhưng không còn là bóng tối bí mật của đêm qua, mà là sự im lặng ngột ngạt của buổi sáng. Nhiệt độ cơ thể cô vẫn còn nóng rực, nhưng lý trí đã bắt đầu quay trở lại, mang theo một làn sóng hối hận lạnh lẽo.
Cô nhìn sang bên cạnh. Thẩm Quân đã không còn nằm đó. Anh ta đứng bên cửa sổ, mặc chiếc áo sơ mi đen bị vứt hờ đêm qua, đang hút thuốc. Hương thuốc lá quyện với mùi da thịt ấm áp của anh ta tạo nên một mùi hương ám ảnh khó tả. Anh ta hoàn toàn phớt lờ cô, tập trung vào ánh sáng đang dần ló rạng bên ngoài.
An Hạ cảm thấy trần trụi và xấu hổ tột cùng. Mọi thứ đêm qua, từ tiếng rên khẽ đến sự đầu hàng hoàn toàn, như một thước phim quay chậm đầy tội lỗi lướt qua tâm trí cô. Cô vội vàng nắm lấy tấm chăn, kéo cao che đi cơ thể.
Thẩm Quân nghe thấy tiếng động, quay lại. Ánh mắt anh ta vẫn sắc lạnh, nhưng có một chút gì đó hài lòng và chiếm hữu ẩn sâu.
"Dậy rồi à, cô dâu tương lai," anh ta nói, giọng nói trầm khàn hơn sau một đêm khát khao.
An Hạ không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta.
Anh ta bước lại gần, cúi người xuống, tàn thuốc trên tay vẫn cháy đỏ. Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lên tóc cô, rồi lướt xuống cổ. "Đừng hối hận," anh ta thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt cô. "Cô đã có được điều cô khao khát."
"Anh... anh đã lợi dụng tôi," An Hạ thốt lên, giọng nói run rẩy.
Thẩm Quân cười khẩy, dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn. "Không. Tôi đã giải phóng cô. Cô đã tự nguyện dâng hiến cho ngọn lửa đó, An Hạ. Đừng đổ lỗi cho tôi vì sự thật về cô."
Lời nói đó làm An Hạ đau đớn, nhưng cô biết, anh ta nói đúng.
Cô vội vã đứng dậy, cố gắng thu dọn quần áo. Tiếng vải vóc sột soạt cọ xát vào nhau, âm thanh của sự vội vàng và lén lút.
"Cần phải lén lút thế sao?" Thẩm Quân hỏi, ánh mắt anh ta đầy châm biếm.
"Tôi không muốn ai biết chuyện này," An Hạ nói, cúi gằm mặt.
"Tất nhiên. Tôi sẽ không nói," anh ta đáp, giọng điệu đầy bảo đảm nhưng cũng đầy nguy hiểm. "Nhưng mùi hương của tôi sẽ bám lấy cô suốt cả ngày. Cô có thể rửa sạch, nhưng không thể xóa đi dấu ấn đã khắc sâu."
Anh ta tiến lại gần, dùng một ngón tay chạm nhẹ vào eo cô, nơi cô biết có một vết hằn đỏ mờ nhạt. Nhiệt độ của cái chạm đó lại khiến cô bủn rủn.
"Đi đi," anh ta ra lệnh, giọng điệu có chút dịu lại, nhưng vẫn là sự thống trị. "Và nhớ, cô thuộc về tôi, trong căn phòng này, hay bất cứ nơi nào cô khao khát."
An Hạ chạy vội ra khỏi phòng, về phòng mình, khóa trái cửa. Cô lao vào phòng tắm, mở vòi sen nóng. Cô chà xát làn da, cố gắng rửa trôi đi mùi hương và nhiệt độ của anh ta, nhưng mọi thứ dường như đã ngấm sâu vào tận xương tủy.
Khi cô thay quần áo, cô phát hiện ra một điều đáng sợ. Chiếc khuy áo sơ mi ở cổ tay cô bị đứt. Nó đã đứt ra từ đêm qua, có lẽ là trong cơn mê muội và quấn quýt.
Đúng lúc đó, điện thoại cô reo. Đó là tin nhắn của Lục Kiên:
"Tôi đã đến nơi an toàn. Đừng quên, trưa nay có cuộc họp video với Mẹ. Mặc chiếc váy hồng nhạt tôi đã chọn. Giữ hình tượng. Đừng để bất cứ ai làm phiền em."
An Hạ nhìn vào chiếc khuy áo bị đứt trên tay, và sau đó nhìn vào màn hình điện thoại với yêu cầu kiểm soát của Lục Kiên. Tiếng tim đập hỗn loạn lại vang lên. Cô nhận ra: hậu quả đang đến gần. Cô không chỉ phản bội vị hôn phu, mà còn đang đùa giỡn với một ngọn lửa có thể thiêu rụi toàn bộ cuộc sống của cô. Cái bóng của hối hận lướt qua, nhưng lại nhanh chóng bị thay thế bằng sự mê hoặc và khát khao được tiếp tục cuộc chơi nguy hiểm này.