Nụ hôn ở hộp đêm không kéo dài, nhưng dư vị cháy bỏng của nó vẫn còn đọng lại trên môi An Hạ khi họ quay trở về dinh thự. Trong suốt quãng đường về, không ai nói một lời nào. Sự im lặng này lại còn nguy hiểm hơn cả những lời thì thầm cám dỗ. Mùi hương rượu vang và hương gỗ trầm trong xe hòa quyện thành một hỗn hợp say đắm và ám ảnh.
Khi chiếc xe dừng lại trước cửa chính, An Hạ vội vàng mở cửa, muốn chạy trốn lên phòng. Cô biết, nếu cô còn ở gần Thẩm Quân thêm một giây nào nữa, cô sẽ không thể giữ vững lý trí.
"An Hạ."
Giọng nói trầm thấp của Thẩm Quân vang lên, đầy mệnh lệnh và uy quyền. Cô dừng lại, không dám quay đầu.
"Cô đang chạy trốn điều gì? Sự thật về bản thân cô sao?"
An Hạ vẫn đứng yên, tiếng tim đập hỗn loạn như âm thanh duy nhất trong đêm khuya tĩnh mịch.
Thẩm Quân bước xuống xe, điềm tĩnh tiến lại gần cô từ phía sau. Anh ta không chạm vào cô, nhưng hơi ấm của cơ thể anh ta tỏa ra đủ để bao bọc lấy cô.
"Tôi không chạy trốn," cô nói, giọng khàn đặc vì cố gắng kiềm chế cảm xúc.
"Không ư?" Thẩm Quân nhếch mép, đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lên tóc cô, rồi từ từ lướt xuống gáy. "Nếu không, hãy quay lại và nhìn tôi."
An Hạ nhắm mắt, sự giằng xé nội tâm đạt đến đỉnh điểm. Cô là nàng dâu ngoan của Lục gia, nhưng cô lại khao khát sự nguy hiểm đang ở ngay sau lưng này. Cuối cùng, sự khát vọng giải phóng đã chiến thắng. Cô chậm rãi quay người lại.
Ánh trăng mờ nhạt rọi xuống khuôn mặt cô, nhưng ánh mắt của Thẩm Quân lại sáng rực trong bóng tối. Anh ta không nói gì, nhưng ánh nhìn chiếm đoạt đó đã thay thế vạn lời nói.
Anh ta bước lại gần, tay anh ta đưa lên, nhẹ nhàng tháo chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai cuối cùng của cô. Mái tóc dài đen mượt đổ xuống vai. Hành động đó mang tính thân mật và tôn thờ một cách kỳ lạ.
"Cô không thuộc về lồng kính," anh ta nói, giọng nói đầy mê hoặc.
Và rồi, anh ta không kiềm chế nữa.
Anh ta cúi xuống, hôn cô mãnh liệt, không phải nụ hôn mơn trớn ở hộp đêm, mà là sự chiếm đoạt hoàn toàn. Môi anh ta mạnh mẽ và nóng rực, truyền thẳng nhiệt độ cơ thể sang cô. An Hạ buông xuôi, vòng tay cô tự động vòng qua cổ anh ta. Hương rượu vang nồng và hương da thịt ấm áp của anh ta như một liều thuốc độc ngọt ngào, khiến cô say đắm và đầu hàng.
Anh ta bế cô lên, đôi chân cô tự động quấn quanh eo anh ta. Tiếng vải nhung sột soạt cọ xát vào quần áo anh ta tạo ra một âm thanh kích thích trong đêm vắng.
Anh ta không đi về phòng cô, mà đi về phía căn phòng bí mật của anh ta ở cuối hành lang.
Khi bước vào căn phòng tối, Thẩm Quân dùng chân khép cánh cửa lại. Không gian chìm vào bóng tối hoàn toàn, chỉ còn lại sự kích thích của hơi thở dồn dập và nhiệt độ cơ thể đang tăng cao.
Anh ta đặt cô xuống chiếc ghế sofa da. Anh ta không vội vàng. Anh ta cúi xuống, hôn dọc theo xương quai xanh của cô, xuống vai trần. Mỗi nụ hôn đều mang theo hơi thở nóng bỏng, khiến cô rên khẽ và run rẩy.
"Đừng kiềm chế," anh ta thì thầm, giọng nói trầm quyến rũ vang vọng trong căn phòng kín. "Tôi muốn nghe âm thanh chân thật của cô."
An Hạ nhắm chặt mắt, sự giằng xé cuối cùng đã tan biến. Cô không còn là nàng dâu ngoan nữa. Cô là con mồi đang tự nguyện dâng hiến cho thợ săn của mình. Cô đưa tay lên, nắm chặt mái tóc đen của anh ta.
Nhiệt độ trong căn phòng dường như đã bùng lên thành lửa. Mùi hương da thịt nóng rực của họ hòa quyện, tạo nên một sự kết nối mãnh liệt và cấm kỵ. Cô không còn nghe thấy gì ngoài tiếng tim đập hỗn loạn và tiếng thở dốc nặng nề của chính mình.
Cô đã hoàn toàn đầu hàng trước sự chiếm hữu của Thẩm Quân, trong căn phòng không ánh sáng, nơi chỉ có sự thật về khát khao và cám dỗ là tồn tại.