Mùa thu Hà Nội luôn mang theo một chút se lạnh và ẩm ướt, khiến mọi thứ trong căn nhà gỗ lim hai tầng ở khu Tây Hồ này có vẻ tĩnh lặng hơn thường lệ. Thẩm Hạ Vy đứng tựa vào khung cửa sổ lớn, nhìn ra mặt hồ lấp lánh dưới ánh chiều tà. Chiếc áo len mỏng màu be ôm lấy bờ vai gầy, nhưng không thể che giấu được sự trống trải đang cuộn lại trong lòng cô.
Cách đây ba ngày, Lâm Tuấn Khải – chồng cô – đã lên đường sang Đức. Lần công tác này kéo dài sáu tháng, đủ để căn nhà rộng lớn này trở thành một không gian lạnh lẽo đến đáng sợ. Khải vốn dĩ là người bận rộn, nhưng những chuyến đi dài ngày thế này luôn khiến Vy cảm thấy mình chỉ là một bức tượng trang trí cho tổ ấm hoàn hảo mà anh đã xây dựng.
Tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang dòng suy tưởng. Vy giật mình, vội vàng chỉnh lại mái tóc.
Người đứng ngoài cổng không ai khác chính là Lâm Tuấn Kiệt, em trai của Khải.
Kiệt cao hơn Khải một chút, và mang vẻ ngoài sắc lạnh hơn hẳn người anh thân thiện của mình. Anh đang mặc một chiếc áo khoác da màu đen, đi kèm với vẻ mặt kiệm lời quen thuộc. Chiếc vali kéo màu bạc đặt bên chân anh trông gọn gàng, như thể không chứa đựng nhiều thứ, nhưng lại báo hiệu một sự thay đổi lớn.
"Em chào chị dâu." Giọng Kiệt trầm và hơi khàn, như tiếng đàn cello ngân lên trong đêm.
"Kiệt. Em tới rồi." Vy mỉm cười, nhưng nụ cười có phần gượng gạo. Cô mở rộng cánh cửa. "Vào đi. Anh Khải đã gọi điện dặn dò chị chuẩn bị phòng cho em rồi."
Kiệt bước vào nhà, mang theo một làn gió lạnh. Anh liếc nhìn chiếc ghế sofa dài và sau đó dừng lại ở chiếc vali du lịch màu kem vẫn đang nằm cạnh cầu thang – chiếc vali mà Khải đáng lẽ phải mang đi.
"Anh ấy lại quên?" Kiệt hỏi, giọng nói không có chút ngạc nhiên nào.
"Ừm. Anh ấy luôn vậy mà." Vy thở dài, cầm chiếc vali lên. "Chắc tối nay chị sẽ mang ra bưu điện gửi gấp cho anh ấy."
Kiệt không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng kéo vali của mình vào góc phòng.
Phòng của Kiệt nằm ngay đối diện phòng ngủ chính của Vy và Khải. Đó là một sự sắp xếp cần thiết vì căn nhà này chỉ có hai phòng ngủ lớn tiện nghi. Sự gần kề của hai căn phòng, cách nhau chỉ một hành lang ngắn, bỗng nhiên khiến Vy thấy không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Tối hôm đó, sự im lặng của bữa ăn đã bị thay thế bằng sự căng thẳng vô hình. Kiệt ăn uống chậm rãi, đôi mắt anh thỉnh thoảng liếc nhìn Vy, như thể đang đánh giá hoặc cố gắng đọc được điều gì đó từ khuôn mặt cô. Vy cảm thấy từng miếng thức ăn như nghẹn lại trong cổ họng.
Sau bữa ăn, Vy lúi húi dọn dẹp. Kiệt đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, khiến Vy giật mình.
"Để đó em rửa cho." Kiệt nói, giọng vẫn trầm nhưng có sự quyết đoán.
"Không cần đâu, chị làm được mà."
"Không sao. Anh Khải dặn em phải giúp chị những việc nặng nhọc. Coi như em tuân lệnh anh ấy."
Kiệt kéo tay áo lên, để lộ phần cổ tay rắn chắc và những đường gân nhẹ. Anh đưa tay ra, vô tình chạm vào mu bàn tay Vy khi lấy chiếc đĩa sứ. Khoảnh khắc chạm nhẹ đó chỉ kéo dài chưa đến một giây, nhưng Vy cảm thấy một luồng hơi nóng thoáng qua. Cô vội vàng rụt tay lại, cảm thấy má mình hơi nóng bừng.
"Vậy... vậy chị lên phòng trước nhé. Em cứ tự nhiên."
Khi Vy bước lên cầu thang, cô ngoái đầu lại. Kiệt đang đứng ở bồn rửa chén, chiếc áo sơ mi hơi ôm lấy tấm lưng rộng, tạo nên một hình ảnh đầy mạnh mẽ nhưng cũng thật xa cách. Vy cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, sự bối rối vẫn còn vương lại trên đầu ngón tay.
Cô vào phòng, cố gắng phân tán tâm trí bằng cách dọn dẹp chiếc vali của Khải để gửi đi. Khi kéo khóa, một chai nước hoa Khải hay dùng bị rơi ra. Vy cầm lấy, ngửi nhẹ. Mùi hương nam tính quen thuộc này luôn khiến cô cảm thấy an toàn, nhưng hôm nay, nó lại khiến cô cảm thấy cô đơn hơn.
Cô đặt chai nước hoa xuống, rồi bất chợt nhìn thấy một chiếc áo phông trắng đã được gấp gọn gàng. Chiếc áo này Khải thường mặc khi ngủ. Vy vô thức ôm chiếc áo vào lòng, hít một hơi thật sâu, như thể đang cố tìm kiếm chút hơi ấm còn sót lại của chồng.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
"Chị dâu. Em mang cốc nước ấm lên cho chị." Giọng Kiệt vang lên.
Vy giật mình, vội vàng đặt chiếc áo xuống dưới gối, nhanh chóng chỉnh trang lại. Cô mở cửa.
Kiệt đứng đó, trên tay là cốc nước. Ánh mắt anh thoáng dừng lại trên khuôn mặt cô, sau đó nhìn xuống chiếc áo len cô đang mặc, như thể đang dò xét điều gì đó.
"Cảm ơn em." Vy nhận lấy cốc nước, ngón tay chạm nhau lần nữa, nhưng lần này cả hai đều cố ý rút tay thật nhanh.
"Chị ngủ ngon." Kiệt nói, và anh quay lưng đi.
Vy đóng cửa lại. Cô uống nước, nhưng tâm trí lại không thể yên tĩnh. Sự có mặt của Kiệt đã phá vỡ sự cân bằng mà cô đã cố gắng duy trì. Căn nhà này vẫn rộng lớn, nhưng giờ đây nó không còn trống trải nữa. Nó đã bị lấp đầy bởi một sự hiện diện mạnh mẽ, lạnh lùng, và đầy nguy hiểm mà cô không thể gọi tên.
Nằm trên giường, Vy nhìn chằm chằm vào cánh cửa đối diện. Cô biết, chỉ cách một hành lang ngắn và một lớp gỗ, em chồng cô đang ở đó. Hơi thở của anh, dù không nghe thấy, dường như cũng đang lấp đầy không gian im lặng này.
Đêm đầu tiên chung nhà chính thức bắt đầu, mang theo một cảm giác căng thẳng và khao khát vô thức đang rình rập trong bóng tối.