Đêm đầu tiên trôi qua đầy thao thức. Ánh sáng ban mai chưa kịp len lỏi vào phòng thì Thẩm Hạ Vy đã cảm thấy cả cơ thể mình nặng trĩu. Cổ họng khô rát, đầu đau như búa bổ, và toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh. Sự trống trải của đêm qua, cùng với việc thức khuya gửi thư điện tử cho Khải, cuối cùng đã khiến cô bị ốm.
Vy cố gắng ngồi dậy, nhưng một cơn choáng váng ập đến buộc cô phải nằm vật xuống. Cô với lấy điện thoại, định nhắn tin xin nghỉ làm. Vừa lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, dứt khoát và mạnh mẽ.
“Chị dâu, bảy giờ rồi. Chị có cần em đưa đi làm không?”
Là Lâm Tuấn Kiệt.
Vy hít một hơi sâu, cố gắng giữ cho giọng nói mình bình thường nhất có thể: “Chị… Chị không sao đâu, Kiệt. Em đi làm trước đi.”
Giọng cô khàn đặc, không thể giấu nổi. Sự im lặng kéo dài vài giây sau cánh cửa.
“Chị dâu,” Kiệt gọi lại, giọng anh thấp xuống, “Chị mở cửa cho em. Em nghe giọng chị không ổn.”
Vy lưỡng lự. Cô không muốn anh nhìn thấy mình trong bộ dạng yếu ớt này. Cô đang mặc chiếc áo ngủ lụa mỏng, mái tóc bết vào trán, gương mặt nhợt nhạt. Nhưng Kiệt ở ngoài lại càng thúc giục: “Em không vào đâu, chỉ đứng ngoài thôi. Chị dâu, đừng để em phá cửa.”
Thấy không thể từ chối, Vy đành rướn người mở chốt cửa. Kiệt lập tức đẩy nhẹ cánh cửa, bước vào. Ánh mắt sắc sảo của anh quét qua căn phòng tối mờ, rồi dừng lại ở Vy đang nằm co ro trên giường. Vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của anh thoáng hiện lên một tia lo lắng.
“Chị bị sốt rồi.” Anh khẳng định, không phải câu hỏi.
Anh tiến đến gần giường, động tác dứt khoát. Vy nhắm mắt lại, cố gắng trốn tránh ánh nhìn của anh.
“Xin lỗi em. Chắc là do tối qua chị dính mưa.”
Kiệt không nói thêm lời nào. Anh đưa tay ra, đầu ngón tay lạnh buốt của anh chạm nhẹ vào trán Vy.
Khoảnh khắc đó, Vy cảm thấy một luồng điện giật nhẹ chạy dọc sống lưng, không phải vì cái chạm, mà vì sự đối lập giữa cái lạnh của tay anh và sự nóng bỏng trên da thịt cô.
“Rất nóng.” Giọng Kiệt trầm hẳn. Anh rút tay lại, nhưng Vy vẫn còn cảm nhận được cái chạm đó.
“Chị phải đi bệnh viện.”
“Không cần. Chị uống thuốc là được.” Vy phản kháng yếu ớt.
“Để em xem trong nhà có thuốc hạ sốt không. Chị nằm yên đây. Tuyệt đối không được ra khỏi chăn.”
Kiệt quay lưng đi nhanh chóng. Căn phòng bỗng trở nên trống trải trở lại, nhưng Vy không còn cảm thấy cô đơn nữa. Sự quan tâm đột ngột và mạnh mẽ của anh khiến cô cảm thấy được bảo vệ, và điều này càng làm cô thêm bối rối.
Anh trở lại với một vỉ thuốc, một bát cháo nóng hổi và một chậu nước lạnh.
“Cháo này em mua ở ngoài, ăn tạm. Uống thuốc rồi em sẽ chườm cho chị.”
Vy cố gắng ngồi dậy. Cơn đau đầu khiến cô nhíu mày. Kiệt đặt bát cháo xuống bàn, rồi nhẹ nhàng luồn tay ra sau lưng cô, nâng đỡ cô ngồi dậy. Sức nóng từ cơ thể anh truyền qua lớp áo lụa mỏng của cô, khiến Vy cảm thấy mặt nóng bừng hơn cả cơn sốt.
“Em… em cứ để chị tự làm.” Vy lắp bắp.
“Đừng cố gắng. Chị đang run.”
Kiệt giữ Vy ngồi thẳng, sau đó dùng thìa đút từng muỗng cháo nhỏ cho cô. Khoảng cách gần đến mức Vy có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang thoảng từ sữa tắm của anh. Cô nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào hương vị của cháo, thay vì sự gần gũi đầy cám dỗ này.
Sau khi uống thuốc, Vy nằm xuống. Kiệt vắt chiếc khăn lạnh và bắt đầu chườm trán cho cô.
Anh ngồi bên mép giường, ánh sáng mờ ảo từ rèm cửa sổ chiếu vào, phác họa gương mặt nghiêng nghiêm nghị của anh. Bàn tay anh dịu dàng và cẩn thận, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng của anh.
“Chị dâu…” Kiệt đột nhiên lên tiếng, nhưng rồi lại im lặng.
“Sao vậy em?”
“Không có gì. Em chỉ… hy vọng chị nhanh khỏi.”
Anh cúi xuống, đổi khăn chườm. Khi anh nghiêng người, Vy vô tình nhìn thấy làn da cổ của anh, mồ hôi lấm tấm vì nhiệt độ trong phòng. Hơi thở của anh rất gần, Vy cảm nhận rõ sự ấm áp phả vào má cô. Trong khoảnh khắc đó, ranh giới chị dâu – em chồng dường như tan biến. Chỉ còn lại hai con người, một đang ốm yếu và một đang chăm sóc thân mật.
Vy cảm thấy lòng mình xao động. Cô nhắm mắt lại, cố gắng tự trấn an rằng đây chỉ là tình cảm gia đình.
“Em…” Vy bắt đầu, giọng cô yếu ớt. “Em cứ để chị ngủ một lát. Em sẽ bị muộn làm.”
“Hôm nay em xin nghỉ rồi.” Kiệt nói một cách dứt khoát. “Em sẽ ở nhà trông chị. Anh Khải sẽ không yên tâm nếu chị ở nhà một mình.”
Lời nói của Kiệt như một lời nhắc nhở. Anh đang làm điều này vì Khải. Vì trách nhiệm của một người em trai. Nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại chứa đựng một sự quan tâm vượt xa nghĩa vụ.
Kiệt đứng dậy, kéo rèm cửa để ánh sáng dịu hơn. Anh đặt tay lên trán Vy lần nữa, lần này giữ lâu hơn một chút, như thể muốn truyền hơi ấm của mình cho cô.
“Chị ngủ đi. Em sẽ làm việc ở phòng khách. Có chuyện gì cứ gọi em.”
Sau khi anh đi, Vy nằm im lặng. Cô cảm nhận được cơn sốt đã dịu đi một chút, nhưng sự nóng bừng trong tim cô thì không. Sự gần gũi bất đắc dĩ do cơn ốm này tạo ra đã khiến cô nhận ra một điều đáng sợ: Dưới lớp vỏ bọc chị dâu – em chồng, giữa hai người đang hình thành một sợi dây căng thẳng, một sự cám dỗ được dệt nên từ sự cô đơn và những cái chạm vô tình.
Và cô, đang bắt đầu khao khát những cái chạm đó.