Sự trở về đột ngột của Lâm Tuấn Khải đã biến căn nhà thành một sân khấu. Thẩm Hạ Vy và Lâm Tuấn Kiệt phải lập tức đóng vai diễn của mình: người vợ hiền thục và người em trai ngoan ngoãn.
Bữa tối mừng Khải trở về diễn ra trong không khí ấm cúng mà Khải đã cố gắng tạo ra. Anh không ngừng kể về những khó khăn trong công việc ở Đức, luôn tay gắp thức ăn cho Vy và Kiệt.
“Anh biết hai đứa ở nhà chắc hẳn rất cô đơn,” Khải nói, giọng anh đầy hối lỗi và yêu thương. “May mà có thằng Kiệt ở đây bầu bạn với em. Anh yên tâm hơn nhiều.”
Vy cố gắng mỉm cười, cảm thấy như có một lưỡi dao đang xoáy sâu vào ruột gan. Cô nhìn sang Kiệt, và anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt chạm nhau chỉ trong tích tắc, nhưng đủ để cả hai đọc được sự cảnh báo và tội lỗi sâu sắc.
Kiệt hạ đũa xuống, cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất. “Em chỉ ở đây theo lời anh. Chị dâu đã chăm sóc em rất tốt. Em phải cảm ơn chị ấy.”
Lời nói của Kiệt nghe có vẻ khách sáo hơn bình thường, một cách để anh ngầm tạo ra khoảng cách an toàn giữa mình và Vy trước mặt Khải.
Khải không nhận ra sự gượng gạo đó. Anh tiếp tục câu chuyện một cách hào hứng. Anh đặt tay lên lưng Vy, vỗ nhẹ đầy trìu mến. “Thấy không? Em của anh biết điều lắm. Tối nay cả nhà mình ngủ ngon một giấc. Sáng mai, anh sẽ đưa em đi mua sắm, bù đắp cho những ngày anh vắng mặt.”
Trong suốt buổi tối, Khải không ngừng thể hiện sự gần gũi thân mật với Vy. Anh nắm tay cô khi xem TV, anh ôm eo cô khi đi ngang qua. Mỗi cử chỉ đó, dù là hợp lý trong một mối quan hệ vợ chồng, lại trở thành những mũi kim đâm vào tâm trí của Kiệt.
Kiệt ngồi ở ghế đối diện, cố gắng chuyển sự tập trung vào cuốn sách. Nhưng anh không thể. Ánh mắt anh liên tục liếc nhìn sang anh trai mình và Vy. Anh so sánh từng cử chỉ của Khải với những cái chạm vô tình nhưng đầy cám dỗ mà anh và Vy đã chia sẻ.
Cái ôm của Khải thì hời hợt, nhưng nó là hợp pháp.
Cái chạm của anh (Kiệt) thì cấm kỵ, nhưng lại đầy chân thật.
Kiệt cảm thấy ghen tị đến nghẹt thở. Anh ghen tị không chỉ vì Khải được đường hoàng ở bên Vy, mà còn vì Khải không hề nhận ra sự quý giá của người phụ nữ này – người mà anh đã để cô một mình chịu đựng sự cô đơn.
Khoảng mười giờ tối, Khải ngáp dài. “Anh mệt quá rồi. Chắc anh lên nghỉ trước đây.”
Anh đứng dậy, kéo Vy ôm vào lòng. Đó là một cái ôm giả dối mà Vy phải đáp lại một cách gượng ép. Cô ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc của Khải, nhưng nó không còn cảm giác an toàn như trước.
“Anh lên trước nhé, bà xã. Em cũng lên sớm đi.” Khải nói rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán Vy.
Sau đó, Khải quay sang Kiệt, cười tươi. “Kiệt, mày cũng lên phòng đi ngủ sớm đi. Mai có cần anh đưa đi làm không?”
“Không cần đâu, anh. Em tự đi được.”
Khải gật đầu và lên tầng.
Sau khi Khải khuất bóng, Vy và Kiệt là hai người duy nhất còn lại trong phòng khách. Sự im lặng quay trở lại, nặng nề và ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Vy vẫn đứng đó, nơi Khải vừa ôm cô, tay cô vẫn còn giữ nguyên tư thế gượng ép. Cô từ từ quay lại, ánh mắt mệt mỏi và đầy bất lực của cô chạm vào Kiệt.
Cả hai đều không nói gì, nhưng ánh mắt đó đã nói lên tất cả: sự giằng xé, sự tội lỗi, và khoảng cách thật sự giờ đây đã được xác lập.
“Em lên phòng trước đây, chị dâu,” Kiệt nói khẽ, giọng anh khô khan. Anh không gọi cô là “chị dâu” như một sự tôn trọng nữa, mà như một lời nhắc nhở về ranh giới.
Vy gật đầu. Cô nhìn Kiệt bước lên cầu thang, bóng anh hòa vào bóng tối.
Cô đi theo sau. Khi đi ngang qua phòng Kiệt, cô thoáng nhìn vào. Cánh cửa đã được đóng chặt.
Cô tiếp tục bước về phía phòng ngủ chính, nơi Khải đang chờ. Cô biết, bước vào căn phòng đó là phải bước vào vai diễn của mình.
Cô mở cửa phòng ngủ. Khải đang nằm trên giường, mỉm cười nhìn cô.
Vy bước vào, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn không rời bỏ cô. Cô biết, Khải ở đây, nhưng người cô khao khát lại đang ở phòng đối diện, bị ngăn cách bởi một bức tường và một rào cản luân thường đạo lý không thể vượt qua.
Và như vậy, Hồi I của câu chuyện – Ranh Giới Mỏng Manh – đã kết thúc bằng một sự sum họp giả tạo, nơi hai người yêu thương Vy nhất lại bị chia cắt bởi những bí mật cấm kỵ không thể nói thành lời.