lén lút với chị dâu

Chương 13:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm rượu vang, không khí trong căn nhà bị bao phủ bởi sự im lặng thù địch. Thẩm Hạ Vy và Lâm Tuấn Kiệt gần như không tồn tại trong cùng một không gian. Sự kiện đó đã là cú sốc cuối cùng, buộc cả hai phải đối diện với sự thật rằng tình cảm cấm kỵ đã vượt quá tầm kiểm soát.

Kiệt khóa mình trong phòng, thậm chí còn không ra ngoài ăn. Anh gửi tin nhắn cho Vy, vỏn vẹn hai chữ: "Em đi." Anh quyết định chuyển ra khỏi nhà ngay lập tức. Anh đã phản bội lời hứa với anh trai, và anh không thể chịu đựng thêm cảm giác tội lỗi khi ở dưới một mái nhà với cô nữa.

Vy cũng đồng ý với quyết định đó một cách câm lặng. Cô biết, đó là cách duy nhất để cứu vãn những gì còn sót lại của cuộc hôn nhân.

Chiều Chủ nhật, khi Kiệt đang thu dọn đồ đạc vào vali một cách vội vàng và bí mật, tiếng chuông điện thoại Vy vang lên.

Vy đang ở phòng khách, cố gắng đọc sách để quên đi sự tồn tại của Kiệt ở tầng trên. Cô bắt máy.

“Vy, anh đây.” Giọng Lâm Tuấn Khải, chồng cô, vang lên đầy vẻ hạnh phúc và phấn khích.

“Khải? Sao anh gọi giờ này?” Vy ngạc nhiên.

“Anh có bất ngờ lớn cho em! Công việc bên này kết thúc sớm hơn dự kiến. Anh đã bay chuyến sớm nhất và đang trên đường về nhà! Anh sẽ về tới nơi khoảng một tiếng nữa!”

Tin tức này như một cú sét đánh ngang tai Vy. Cô gần như đánh rơi điện thoại.

“Khải… Anh về thật sao? Sao anh không báo trước?” Giọng Vy run rẩy vì lo lắng hơn là mừng rỡ.

“Anh muốn tạo bất ngờ cho em mà. Suỵt, đừng nói cho thằng Kiệt biết nhé! Anh muốn xem mặt nó ngạc nhiên thế nào!” Khải cười lớn.

Vy cố gắng kìm nén sự hoảng loạn. “Vâng… vâng, em biết rồi. Anh về cẩn thận nhé.”

Vy kết thúc cuộc gọi. Cô nhìn lên cầu thang, trái tim đập thình thịch. Một tiếng đồng hồ! Cô phải làm mọi thứ để xóa bỏ mọi dấu vết của sự thân mật cấm kỵ trong suốt những tuần qua, và quan trọng nhất là, cô phải giấu đi việc Kiệt đang chuẩn bị chuyển đi.

Cô chạy vội lên tầng, lao vào phòng Kiệt. Anh đang cài khóa chiếc vali cuối cùng.

“Kiệt! Dừng lại! Anh Khải đang trên đường về!” Vy thì thầm, giọng cô đầy sự khẩn thiết và hoảng loạn.

Kiệt giật mình, chiếc vali tuột khỏi tay anh. “Cái gì? Sao lại đột ngột vậy?”

“Anh ấy nói anh ấy muốn tạo bất ngờ. Anh ấy sẽ về trong một tiếng nữa. Em phải giấu vali đi! Anh ấy không được biết em đang chuyển ra ngoài!”

Vẻ mặt Kiệt lập tức trở nên nghiêm trọng. Mọi sự hối hận và tự trách đều biến mất, thay vào đó là sự quyết đoán và hợp tác vô điều kiện. Họ phải bảo vệ Khải, và bảo vệ bí mật của họ.

Cả hai lao vào hành động như những kẻ phạm tội. Họ nhanh chóng cất giấu vali và túi xách của Kiệt vào sâu trong phòng kho ở tầng áp mái. Họ sắp xếp lại phòng Kiệt, đảm bảo không có bất kỳ dấu hiệu nào của một cuộc "chuyển đi vội vã".

Sau khi xong xuôi, cả hai trở lại phòng khách. Họ đứng đối diện nhau, cơ thể mệt nhoài, nhưng ánh mắt lại va chạm với một sự thấu hiểu và cộng sự sâu sắc.

“Em sẽ ở lại đây, như không có chuyện gì xảy ra,” Kiệt nói, giọng anh trầm thấp và kiềm chế. “Em sẽ giữ khoảng cách tuyệt đối. Chị dâu, chúng ta không được phép để anh ấy nghi ngờ.”

“Chị biết. Chúng ta phải làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra,” Vy đáp lại, giọng cô kiên quyết nhưng đôi mắt lại ngập nước.

Đây là cuộc chia ly thầm lặng của họ. Một cuộc chia ly không bằng hành động dứt khoát, mà bằng một vai diễn phải đeo vào ngay lập tức. Họ phải từ bỏ những cảm xúc đã nảy nở, phải trở lại với vai trò vốn có của mình: Vy là vợ, Kiệt là em trai.

Khoảng nửa giờ sau, tiếng taxi dừng lại trước cổng.

“Anh ấy đến rồi,” Vy thì thầm.

Cả hai nhìn nhau lần cuối cùng, một ánh nhìn đầy sự cảnh báo, hứa hẹn và tạm biệt câm lặng.

Vy nhanh chóng chạy ra mở cửa. Nụ cười gượng gạo nhất cô có thể tạo ra hiện trên môi cô.

Lâm Tuấn Khải bước vào, rạng rỡ và tràn đầy năng lượng. Anh ôm chầm lấy Vy, một cái ôm vồ vập và ấm áp.

“Anh về rồi! Bất ngờ không, em yêu?”

Vy cố gắng đáp lại cái ôm của anh, nhưng cô cảm thấy mình như một khúc gỗ. Ngay lúc đó, Khải nhìn thấy Kiệt đang đứng ở cầu thang.

“Thằng nhóc này! Tao đã bảo Vy đừng nói cho mày biết mà!” Khải cười lớn, buông Vy ra và đi tới vỗ vai Kiệt mạnh mẽ.

“Em cũng bất ngờ, anh Khải,” Kiệt đáp lại một cách hoàn hảo, nụ cười của anh gượng gạo nhưng đủ tự nhiên để che giấu mọi thứ. “Em mừng anh đã về.”

Ba người đứng trong phòng khách. Khải tràn ngập niềm vui, còn Vy và Kiệt thì bị bao vây bởi sự căng thẳng tột độ của một bí mật chết người.

Khải nhìn quanh, rồi nói: “Thật tuyệt vời. Cả nhà mình lại sum họp rồi. Tối nay chúng ta sẽ mở tiệc mừng anh về nhé!”

Khải quay sang Vy, ôm eo cô và siết chặt. Vy cảm thấy lạnh lẽo trong vòng tay anh.

Và như vậy, tam giác tình cảm đã hoàn toàn khép lại, với một rào cản không thể xuyên thủng mang tên người chồng/anh trai đã trở về.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×