Buổi tối hôm đó trôi qua nặng nề. Sự gượng gạo sau tình huống "nhầm áo" buổi sáng khiến Thẩm Hạ Vy và Lâm Tuấn Kiệt đều cố gắng giữ khoảng cách. Bữa tối chỉ là những câu hỏi xã giao ngắn ngủi về công việc và sức khỏe của Khải. Cả hai đều ý thức được có một ranh giới vô hình đang trở nên mỏng manh hơn, và họ đều sợ hãi bước qua nó.
Mười một giờ đêm, căn nhà chìm vào bóng tối yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn ngủ leo lét từ hành lang hắt vào. Vy nằm trên giường, cố gắng đọc sách nhưng tâm trí lại không thể tập trung. Cô nhớ Khải, nhưng cảm xúc nhớ nhung đó lại bị pha trộn bởi cảm giác tội lỗi và sự bối rối về những rung động bất chợt cô dành cho Kiệt.
Khải đã không gọi điện suốt hai ngày nay. Anh luôn bận rộn, nhưng những cuộc gọi vào cuối ngày là sợi dây duy nhất níu giữ Vy với vai trò người vợ. Sự vắng mặt kéo dài của anh khiến Vy cảm thấy mình đang bị bỏ rơi trong chính cuộc hôn nhân của mình.
Cô buông sách xuống. Hơi thở trở nên nghẹn lại. Sự cô đơn dâng lên như một cơn thủy triều, nhấn chìm cô vào sự chênh vênh và uất ức thầm kín. Tại sao cô phải cố gắng duy trì một mái ấm mà chỉ có mình cô vun đắp?
Nước mắt Vy lăn dài, không thành tiếng. Cô úp mặt vào gối, khóc nấc thành từng đợt nhẹ. Cô cố gắng đè nén âm thanh, không muốn làm phiền Kiệt. Tiếng khóc của người lớn thường không dữ dội, nhưng nó chứa đựng sự đau đớn âm ỉ và tuyệt vọng.
Trong căn phòng đối diện, Lâm Tuấn Kiệt đang xử lý nốt công việc. Anh luôn có thói quen làm việc muộn, và đêm nay anh lại càng tập trung hơn bình thường để xua tan những hình ảnh và cảm giác khó xử buổi sáng.
Đột nhiên, anh nghe thấy một tiếng động rất nhỏ truyền qua bức tường.
Đó là một âm thanh kỳ lạ và yếu ớt, giống như tiếng gió rên rỉ qua khe cửa, nhưng Kiệt biết đó không phải gió. Anh tắt nhạc, lắng nghe thật kỹ. Âm thanh lặp lại, lần này rõ ràng hơn, là tiếng nức nở bị kìm nén.
Vy đang khóc.
Trái tim Kiệt như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Vẻ lạnh lùng trên gương mặt anh biến mất, thay vào đó là sự bối rối và lo lắng tột độ. Anh hiểu sự vắng mặt của Khải đã ảnh hưởng đến Vy thế nào, nhưng anh chưa bao giờ chứng kiến sự yếu đuối này.
Kiệt đứng bật dậy. Anh đi đến cửa phòng, tay đặt nhẹ lên nắm đấm. Anh dao động giữa việc xông vào để xem cô có ổn không, hay tôn trọng sự riêng tư của chị dâu mình.
Cô ấy là chị dâu mình. Cô ấy là vợ của anh trai mình. Lời nhắc nhở đó như một sợi xích lạnh lẽo xiềng chặt anh lại.
Nhưng tiếng khóc của Vy, dù yếu ớt, lại cứ day dứt vang lên. Nó là tiếng khóc của sự đổ vỡ và cô độc mà anh cảm nhận được một cách rõ ràng.
Kiệt cuối cùng cũng không thể chịu đựng được. Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng mình, bước ra hành lang tối. Anh dừng lại trước cửa phòng Vy. Anh nghe thấy cô thút thít, tiếng thở dồn dập và tiếng sụt sịt nghẹn ngào.
Anh đưa tay lên, định gõ cửa, nhưng rồi lại rụt lại. Anh sợ sự hiện diện của anh sẽ làm cô xấu hổ, hoặc làm cô cảm thấy sự thương hại không mong muốn.
Anh đứng đó, bóng lưng cao lớn in lên hành lang tối, như một vệ sĩ thầm lặng. Từng tiếng nấc của cô như một mũi dao đâm vào lồng ngực anh. Anh cảm thấy một mong muốn mãnh liệt muốn ôm cô vào lòng, muốn dùng hơi ấm của mình để che chở và xoa dịu những nỗi đau mà anh trai anh đã vô tình gây ra.
Đây là một sự cám dỗ tinh thần còn nguy hiểm hơn bất kỳ sự đụng chạm thể xác nào.
Sau khoảng mười phút dài đằng đẵng, tiếng khóc dần ngừng lại, thay vào đó là tiếng thở đều hơn. Có lẽ Vy đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Kiệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cảm thấy một sự thất vọng sâu sắc vì đã không đủ dũng cảm để bước vào.
Anh lặng lẽ quay về phòng, nhưng không thể tiếp tục làm việc. Anh nằm vật ra giường, nhưng ánh mắt anh vẫn hướng về cánh cửa đối diện. Anh biết, trong đêm tối này, ranh giới giữa anh và Vy đã bị chính sự yếu đuối của cô và sự quan tâm của anh làm cho lu mờ.
Sáng hôm sau.
Vy thức dậy với đôi mắt sưng húp. Cô cố gắng trang điểm thật kỹ để che giấu dấu vết của đêm qua. Cô bước ra khỏi phòng, thấy Kiệt đang chuẩn bị đi làm. Anh mặc bộ vest chỉnh tề, nhưng gương mặt có vẻ hơi phờ phạc.
Khi họ chạm mặt ở hành lang, một bầu không khí khác lạ bao trùm. Vy cố gắng giữ vẻ tự nhiên: "Chào buổi sáng, Kiệt."
"Chào chị dâu. Chị ngủ ngon không?" Kiệt hỏi, ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, một ánh nhìn thăm dò và đầy ẩn ý mà Vy chưa từng thấy.
Vy giật mình. Cô tự hỏi liệu anh có nghe thấy gì không?
"Chị... chị ngủ cũng tạm. Tối qua chị bị đau đầu nên ngủ không được sâu." Cô nói dối một cách vụng về.
Kiệt không nói gì, chỉ nhìn cô thật lâu. Cổ họng anh hơi nghẹn lại, dường như anh có điều muốn nói nhưng lại kìm nén.
"Vâng. Vậy thì tốt. Chị nhớ uống thuốc đầy đủ nhé."
Anh nói rồi quay lưng đi, nhưng Vy vẫn còn cảm nhận được sự căng thẳng không lời đó. Cô biết Kiệt đã nghe thấy. Anh biết cô đã khóc. Và anh đã chọn im lặng, để giữ lại sự tôn nghiêm và ranh giới mong manh cuối cùng này.
Sự thân mật của việc chia sẻ một bí mật về nỗi đau trong bóng đêm đã vô tình đẩy họ lại gần nhau hơn, tạo ra một sợi dây liên kết mà cả hai đều không thể phủ nhận.