lén lút với chị dâu

Chương 3:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự chăm sóc tận tình của Lâm Tuấn Kiệt đã giúp Thẩm Hạ Vy hạ sốt nhanh chóng. Sáng hôm sau, cô thức dậy với cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều, dù cơ thể vẫn còn đôi chút uể oải. Vy bước ra khỏi phòng, thấy Kiệt đang ngồi làm việc trên laptop ở bàn ăn phòng khách. Anh mặc một chiếc áo phông đơn giản, mái tóc còn hơi ẩm, chắc hẳn vừa tắm xong.

"Chào buổi sáng, chị dâu. Chị thấy khỏe hơn chưa?" Kiệt ngẩng đầu lên, ánh mắt anh không còn vẻ lo lắng gay gắt như hôm qua mà trở nên điềm tĩnh hơn.

"Khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn em. Em không đi làm à?"

"Em sắp xếp làm việc ở nhà. Hôm qua em có gửi email thông báo với sếp rồi."

Vy cảm thấy có lỗi. "Thật ngại quá, đã làm phiền công việc của em."

"Không sao. Đây là trách nhiệm của em." Anh dừng lại, rồi bổ sung thêm một câu nhẹ nhàng hơn: "Em thấy làm việc ở nhà cũng thoải mái."

Vy mỉm cười, lòng nhẹ nhõm hơn. Cô bước vào bếp để chuẩn bị bữa sáng đơn giản. Trong lúc cô đang chiên trứng, Kiệt đứng dậy, nói:

"Em lên phòng thay đồ một chút. Tí nữa em có cuộc họp trực tuyến."

Mười lăm phút sau, khi Vy vừa dọn bữa sáng ra bàn, Kiệt trở lại. Anh đã thay một chiếc áo sơ mi mới, màu xanh nhạt. Chiếc áo vừa vặn với vai anh, khiến vẻ ngoài của anh càng thêm phần lịch thiệp.

Vy bất giác nhìn chăm chú. Chiếc áo này... cô cảm thấy quen thuộc đến lạ. Nó không phải là kiểu sơ mi kẻ sọc hay màu trơn mà Kiệt thường mặc, mà là một chiếc áo cao cấp, chất liệu vải lụa pha mát mẻ, thường thấy trong tủ đồ của Khải.

"Chiếc áo này..." Vy chỉ tay vào áo của Kiệt, "Hình như là của anh Khải?"

Kiệt cúi xuống nhìn áo mình, nhíu mày. "Em lấy từ tủ đồ của anh ấy. Sáng nay em tìm mãi mà không thấy áo sơ mi của mình đâu, chắc do em gấp quá kỹ."

Vy chợt nhận ra điều gì đó. "À, không phải đâu, chiếc áo đó chị mới giặt hôm qua. Nó được phơi ở ban công, chị vừa mới gấp lại và đặt trên ghế bành ở góc phòng em."

Kiệt hơi ngượng nghịu. Anh đã lấy nhầm.

"Xin lỗi chị, em nhầm lẫn rồi." Anh định cởi áo ra, nhưng Vy vội ngăn lại.

"Thôi, em cứ mặc đi. Giờ đang vội họp rồi. Tý nữa thay cũng được."

Vy quay lại với bữa sáng, nhưng tâm trí cô không thể rời khỏi chiếc áo. Đó là một sự nhầm lẫn ngẫu nhiên, nhưng nó lại tạo ra một cảm giác kỳ lạ và thân mật đến không ngờ.

Kiệt ngồi xuống, bắt đầu ăn. Vy chú ý thấy mùi hương trên người anh. Chiếc áo vừa được giặt sạch, mang theo mùi hương nắng dịu nhẹ và mùi nước xả vải mà cô đã chọn. Đó là mùi hương mà Vy gắn liền với sự chăm sóc và dịu dàng của mình. Nhưng mùi hương đó, khi khoác lên cơ thể rắn rỏi và khí chất lạnh lùng của Kiệt, lại tạo ra một sự pha trộn đầy gợi cảm và khó tả.

Mùi hương sạch sẽ đó, kết hợp với hơi ấm cơ thể của Kiệt, khiến Vy vô thức hít một hơi thật sâu. Nó không phải là mùi nước hoa nam tính nồng nàn, mà là một sự ám ảnh tinh tế, len lỏi vào khứu giác cô.

Kiệt dường như cảm nhận được ánh mắt của cô. Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đang lơ đãng của Vy.

"Cháo có ngon không chị dâu?" anh hỏi, cố tình chuyển hướng câu chuyện.

"À, rất ngon. Em ăn đi." Vy đỏ mặt, vội vàng cúi xuống nhìn đĩa trứng của mình.

Sau bữa sáng, Kiệt vào phòng họp trực tuyến. Vy tranh thủ lên phòng Kiệt để đặt chiếc áo sơ mi của anh lên chỗ dễ thấy.

Cô bước vào phòng, căn phòng của Kiệt rất gọn gàng, nhưng lại có vẻ thiếu hơi người. Trên chiếc ghế bành màu xám ở góc phòng, chiếc áo sơ mi xanh nhạt của anh đã được gấp gọn, như cô đã nói. Cạnh đó là chiếc áo phông Kiệt vừa cởi ra.

Vy tiến lại gần, cầm chiếc áo phông lên. Nó vẫn còn hơi ấm của cơ thể anh, và mang theo một mùi mồ hôi nam tính nhè nhẹ, quyện với mùi bạc hà từ sữa tắm. Nó là một mùi hương tự nhiên và thật hơn nhiều so với mùi nắng từ chiếc áo sơ mi kia.

Vy vô thức đưa chiếc áo lên gần mũi, hít một hơi sâu. Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như đang tiến rất gần đến thân thể của anh. Sự cấm kỵ và tò mò như một luồng điện chạy qua người cô.

Đột nhiên, Vy nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang.

Kiệt! Anh đã kết thúc cuộc họp sớm hơn dự kiến.

Vy hoảng hốt, vội vàng đặt chiếc áo phông lại chỗ cũ, tay run rẩy như bị bắt quả tang làm điều gì đó đồi bại. Cô nhanh chóng đặt chiếc sơ mi lên bàn, rồi vội vã chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Vừa bước ra, cô đụng phải Kiệt đang đứng ngay trước cửa phòng.

"Chị dâu, chị làm gì trong phòng em vậy?" Kiệt hỏi, ánh mắt hơi sắc lại.

"À... chị... chị mang áo sơ mi của em vào. Chị thấy nó ở ghế bành, sợ em quên không thấy." Vy nói lắp bắp, khuôn mặt cô nóng bừng không phải vì sốt nữa, mà vì sự bối rối và tội lỗi.

Kiệt nhìn vào đôi mắt cô. Anh không hỏi thêm, chỉ gật đầu: "Cảm ơn chị."

Anh bước vào phòng. Vy đứng lại đó, tim đập thình thịch. Cô biết anh sẽ nhìn thấy chiếc áo phông bị xê dịch. Anh sẽ biết cô đã chạm vào nó, đã ở lại trong phòng anh lâu hơn mức cần thiết.

Sự thân mật được tạo ra từ những vật dụng cá nhân, từ một chiếc áo nhầm lẫn và một mùi hương bị đánh cắp, lại trở nên cám dỗ hơn bất kỳ hành động cố ý nào. Nó là một sự nhận thức sâu sắc về sự hiện diện của đối phương, và cô đang ngày càng không thể kiểm soát được sự hấp dẫn mà nó mang lại.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×