Mưa.
Hà Nội vào cuối tháng mười một mang theo cái lạnh ẩm ướt và những cơn mưa dai dẳng không dứt. An Chi cuộn tròn trong chiếc áo len mỏng, nhìn qua cửa sổ ô tô đang chạy trên đường cao tốc. Chiếc xe công ty cũ kỹ không máy lạnh bị hỏng, tiếng còi xe inh ỏi và sự mệt mỏi sau chuyến công tác dài ngày ở một tỉnh lẻ khiến cô, một nhân viên Marketing hai mươi bốn tuổi của Tập đoàn K&N, chỉ muốn nhanh chóng về đến ngôi nhà nhỏ của mình.
An Chi là một cô gái bình thường, sống nội tâm và thích sự ổn định. Cô tin vào một cuộc sống an toàn: làm việc đúng giờ, nhận lương đúng hạn, tránh xa mọi rắc rối.
"Chi này, lát nữa cô báo cáo lại chi tiết dự án X về cho trưởng phòng nhé. Đừng có quên mấy cái chỉ số KPIs tôi dặn đấy," Trưởng phòng Tiền, người đàn ông trung niên béo phì, ngáy pho pho ở ghế trước, nói vọng lại bằng giọng ngái ngủ.
"Vâng, em nhớ rồi, anh Tiền cứ yên tâm ạ." An Chi khẽ đáp. Cô mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính. Tám giờ tối, đường phố đã vắng vẻ. Mưa như trút nước, khiến tầm nhìn bị hạn chế. Trong lòng An Chi dấy lên một cảm giác bất an khó tả, như thể có điều gì đó sắp xảy ra, một sự kiện sẽ vĩnh viễn thay đổi quỹ đạo cuộc đời cô.
Chiếc xe vừa qua khỏi trạm thu phí được khoảng mười lăm phút thì đột nhiên thắng gấp, tạo ra tiếng rít chói tai. An Chi suýt chút nữa đập đầu vào ghế trước.
"Chết tiệt! Chuyện gì thế?" Trưởng phòng Tiền bực bội, dụi mắt.
Tài xế, một thanh niên trẻ tuổi, mặt tái mét: "Có tai nạn... hình như là xe đâm vào dải phân cách. Có người bị thương nặng lắm!"
An Chi nhanh chóng mở cửa, bất chấp mưa lớn và cái lạnh cắt da thịt. Cô không thể làm ngơ trước tiếng rên khe khẽ vọng lại từ bóng tối. Trước mắt cô là một cảnh tượng hỗn loạn: một chiếc SUV hạng sang màu đen bị đâm gần như nát đầu vào dải phân cách, khói trắng bốc lên cuồn cuộn. Xung quanh không có chiếc xe nào khác, có lẽ đây là một vụ tai nạn tự gây ra, hoặc một vụ đâm lén rồi bỏ chạy.
"Anh Tiền, anh gọi cấp cứu và cảnh sát ngay đi!" An Chi vội vàng nói, nhưng Trưởng phòng Tiền đã co rúm người lại.
"Không! Điên à? Dính vào rắc rối thì chết! Xe mình không có bảo hiểm tai nạn, lỡ bị giữ lại thì sao? Cứ để họ gọi! Đi thôi!"
An Chi nhìn thái độ vô trách nhiệm của Trưởng phòng Tiền với ánh mắt thất vọng. Cô biết mình không thể bỏ mặc một mạng người. Dù sợ hãi và tay chân run rẩy, cô vẫn lấy đèn pin điện thoại và bước về phía chiếc xe bị nạn, mặc kệ tiếng gọi thúc giục của anh ta từ phía sau.
Khi đến gần, cô thấy cửa xe đã bật tung. Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, hòa lẫn với mùi xăng.
Bên trong, một người đàn ông đang bị kẹt ở ghế lái. Anh ta mặc bộ vest đen cao cấp đã rách tả tơi, khuôn mặt dính đầy máu và tóc mái bết lại. Dù trong tình trạng tồi tệ đó, sự quyền lực và lạnh lùng toát ra từ khuôn mặt sắc lạnh, từ chiếc đồng hồ hiệu còn nguyên vẹn trên cổ tay anh ta vẫn khiến An Chi phải rùng mình. Cô chưa từng thấy một người đàn ông nào toát ra khí chất áp đảo như vậy, dù chỉ là trong cơn nguy kịch.
"Này anh... anh có sao không?" Giọng cô run rẩy.
Người đàn ông không đáp. Anh ta chỉ khẽ rên lên một tiếng yếu ớt, cánh tay cố gắng với lấy thứ gì đó ở bên ghế phụ. An Chi nhanh chóng nhận ra đó là một chiếc điện thoại vệ tinh.
"Để tôi..."
Cô cẩn thận kéo cánh tay anh ta ra, tìm mọi cách mở chốt an toàn. Sau nhiều lần cố gắng, chốt an toàn bật ra. Cô dùng hết sức kéo anh ta ra khỏi ghế lái. Ngay lập tức, cơ thể nặng trịch đó ngã vật vào lòng cô.
Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, An Chi cảm nhận được hơi thở nóng hổi, yếu ớt của anh ta phả vào cổ, và cái cảm giác lạnh lẽo của da thịt ướt đẫm máu.
"Anh phải cố gắng lên... Đừng ngủ..."
Cô cắn môi, dùng chút sức lực còn lại kéo anh ta ra xa khỏi chiếc xe đang có nguy cơ phát nổ. Cô đặt anh ta nằm ngửa trên một bãi cỏ khô ráo gần đó, dùng chiếc khăn lụa của mình để cầm máu vết thương sâu ở vai anh ta.
Lúc này, cô mới nhìn rõ hơn khuôn mặt của anh. Đó là một khuôn mặt hoàn hảo đến mức đáng sợ: xương hàm sắc nét như tạc tượng, đôi môi mỏng bạc tình, và hàng lông mày rậm rạp. Dù đang nhắm mắt, sự bá đạo và kiêu ngạo vẫn in hằn trên từng đường nét. Cô chợt nhận ra mình đang cứu một người đàn ông phi thường, người mà cả đời cô có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại.
Mười lăm phút sau, tiếng còi xe cứu thương và cảnh sát mới vọng lại từ xa. An Chi đã gần như kiệt sức, toàn thân cô ướt sũng và dính đầy máu của người đàn ông lạ mặt. Cô đứng nhìn, cảm thấy nhẹ nhõm vì đã hoàn thành trách nhiệm của mình.
Lúc y tá chuẩn bị đưa anh ta lên xe, người đàn ông đột nhiên mở mắt. Đôi mắt anh ta, màu nâu đậm, sắc bén như dao, xuyên thẳng vào tâm trí An Chi.
"Cô..." Anh ta thì thầm, giọng nói khàn đặc và yếu ớt.
An Chi cúi xuống gần hơn, để nghe rõ.
Anh ta nắm chặt lấy cổ tay cô. Sức mạnh đột ngột đó khiến cô ngạc nhiên. "Cô... tên gì?"
"Tôi... tôi là An Chi."
Anh ta nhếch mép, một nụ cười lạnh lẽo, vô cảm nhưng lại đầy uy quyền.
"An Chi. Tốt. Tôi sẽ tìm cô. Tôi không thích nợ ai thứ gì. Nhất là... mạng sống."
Nói xong, anh ta buông tay cô ra, ngất lịm đi. An Chi đứng đó, nhìn chiếc xe cứu thương lao đi. Đó không phải là lời cảm ơn, mà là một lời tuyên bố, một mệnh lệnh, một sự đe dọa lạnh lùng.
Khi cảnh sát bắt đầu lấy lời khai, Trưởng phòng Tiền lấp ló từ xa, kéo tay An Chi với vẻ mặt hốt hoảng.
"Điên à? Về thôi! Cô đã làm đủ rồi. Đừng dính líu thêm nữa. Cứ coi như cô chưa từng thấy gì đi!"
An Chi ngơ ngác, nhưng Trưởng phòng Tiền đã đẩy cô vào xe và phóng đi. Anh ta liên tục lèm bèm về những rắc rối pháp lý, khiến An Chi không thể tập trung suy nghĩ.
Sáng hôm sau, An Chi đến công ty trong tình trạng mệt mỏi và lo lắng. Cô lên mạng tìm kiếm tin tức về vụ tai nạn đêm qua nhưng không thấy bất kỳ thông tin nào. Vụ việc của một chiếc xe SUV đâm nát đầu trên cao tốc dường như đã biến mất hoàn toàn khỏi các phương tiện truyền thông. Không có tin tức, không có hình ảnh. Người đàn ông đó là ai, và tại sao vụ tai nạn lại bị ém nhẹm hoàn toàn?
An Chi thở dài. Cô quyết định làm theo lời Trưởng phòng Tiền: coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi cô vừa đặt chân vào phòng làm việc của mình ở tầng 10, một nhân viên đồng nghiệp đã lao đến, mặt tái mét.
"An Chi! Cô xong rồi! Tổng Giám đốc mới của tập đoàn K&N đã đến! Nghe nói anh ấy còn trẻ, cực kỳ bí ẩn và đáng sợ! Anh ấy vừa ký một lệnh điều chuyển khẩn cấp!"
An Chi sững sờ. "Lệnh điều chuyển gì cơ?"
Cô run rẩy cầm lấy tờ giấy mỏng. Nội dung đơn giản, vỏn vẹn hai dòng chữ được đóng dấu đỏ rực của Tổng Giám đốc Tập đoàn:
Điều chuyển nhân viên An Chi, Phòng Marketing, đến vị trí Thư ký riêng của Tổng Giám đốc. Bắt đầu ngay lập tức.
Phía dưới chữ ký là một cái tên quen thuộc và đầy uy quyền mà cô chỉ vừa mới được nghe qua:
Khắc Niệm.
Tim An Chi đập thình thịch. Cô cảm thấy máu trong người mình như đông lại. Người đàn ông trong vũng máu đêm qua, người đã nói rằng sẽ tìm cô để trả nợ mạng sống... chính là CEO của tập đoàn?
Cô đã bị tìm thấy. Và mệnh lệnh đầu tiên của anh ta không phải là một lời cảm ơn xã giao, mà là một sự chiếm đoạt quyền lực trắng trợn, kéo cô thẳng vào tầm kiểm soát của anh ta. Mọi sự yên ổn mà cô mong muốn đều đã tan biến ngay từ khoảnh khắc chiếc xe cấp cứu mang theo anh ta lao đi trong đêm mưa lạnh lẽo.