Văn phòng Tổng Giám đốc nằm ở tầng cao nhất của Tòa nhà K&N, nơi được mệnh danh là đỉnh Everest của tập đoàn. An Chi bước ra khỏi thang máy kính, cảm thấy như mình vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Nơi đây không có sự ồn ào vội vã của phòng Marketing, chỉ có sự tĩnh lặng đến mức đáng sợ và bầu không khí lạnh lẽo, quyền lực. Cô nuốt khan, bàn tay siết chặt chiếc khăn lụa cô đã dùng để cầm máu cho người đàn ông đêm qua.
Trước mặt cô là một cô gái trẻ, mặc vest đen lịch sự, mái tóc búi cao gọn gàng—Thư ký cấp cao, tên Minh Nguyệt.
"Cô An Chi?" Giọng Minh Nguyệt không cảm xúc, thái độ chuyên nghiệp đến mức cứng nhắc.
"Vâng, tôi là An Chi, tôi vừa nhận được lệnh điều chuyển..." An Chi cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Minh Nguyệt không cần nhìn lệnh điều chuyển, lập tức quay người: "Mời cô đi theo tôi. Tổng Giám đốc đang đợi."
Cánh cửa gỗ sồi khổng lồ, dày và nặng nề, từ từ mở ra. An Chi bước vào, hít một hơi sâu. Căn phòng rộng rãi, được thiết kế tối giản nhưng toát lên vẻ sang trọng xa xỉ. Một bức tường hoàn toàn bằng kính nhìn thẳng ra toàn cảnh thành phố đang chìm trong sương mờ.
Và ở giữa căn phòng, ngồi sau chiếc bàn làm việc làm bằng đá cẩm thạch đen, chính là Khắc Niệm.
Anh ta không còn bộ vest rách tả tơi hay khuôn mặt dính máu. Anh ta mặc bộ suit ba mảnh màu than chì được cắt may hoàn hảo, tôn lên bờ vai rộng và vóc dáng cao lớn. Tóc được chải gọn gàng, để lộ vầng trán thông minh. Chỉ một vài vết khâu mờ nhạt ở thái dương là dấu vết duy nhất của đêm tai nạn.
Anh ta đang họp qua điện thoại, giọng nói trầm thấp, chậm rãi nhưng chứa đựng sức nặng ngàn cân. "Cứ làm theo kế hoạch. Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lý do nào. Phá bỏ nếu cần. Kết thúc ở đây."
Anh ta cúp máy, đặt điện thoại xuống bàn. Tiếng "cạch" vang lên rõ rệt trong căn phòng im lặng. Ánh mắt sắc lạnh của anh ta từ từ ngước lên, khóa chặt lấy An Chi.
An Chi cảm thấy như bị đóng băng tại chỗ. Ánh mắt đó... còn lạnh hơn đêm mưa bão, chứa đựng sự đánh giá, chiếm hữu, và một chút gì đó nguy hiểm.
"Cô là An Chi." Giọng nói của Khắc Niệm không phải là một câu hỏi.
"Vâng... Tổng Giám đốc."
"Tốt." Khắc Niệm đứng dậy. Anh ta cao hơn cô cả một cái đầu, và khi anh ta bước đến gần, áp lực từ cơ thể anh ta khiến An Chi phải lùi lại một bước vô thức.
"Nợ mạng sống phải trả. Tôi đã nói tôi sẽ tìm cô. Và tôi không thích bất kỳ ai nợ tôi thứ gì." Khắc Niệm dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô. "Cô nghĩ tôi sẽ thưởng cho cô một khoản tiền lớn để quên đi đêm hôm đó?"
An Chi lắp bắp: "Tôi... tôi cứu anh không phải vì tiền."
Anh ta nhếch mép, nụ cười lạnh lùng khẽ nhếch lên, tạo ra một đường cong quyến rũ nhưng đầy ác ý. "Đương nhiên. Nếu là tiền, cô đã được chuyển vào tài khoản rồi. Nhưng tôi thấy cô thú vị hơn. Tôi cần cô ở gần. Để tôi có thể nhìn thấy cô 24/7."
Anh ta đưa tay lên, ngón tay cái thô ráp khẽ chạm vào má cô, khiến An Chi rùng mình.
"Vị trí Thư ký riêng." Anh ta tuyên bố, giọng nói không cho phép sự phản kháng. "Công việc của cô là ở bên tôi. Nghe theo mọi mệnh lệnh của tôi, từ công việc đến... mọi chuyện khác."
An Chi nuốt nước bọt. Cô hiểu hàm ý đen tối trong câu nói của anh ta. Mọi chuyện khác, đó chính là sự trả nợ mà cô phải làm.
"Thưa Tổng Giám đốc... tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể nhận vị trí này. Tôi không có kinh nghiệm làm thư ký, và... tôi có cuộc sống riêng của mình."
Khắc Niệm cười lớn, một tiếng cười ngắn gọn, khô khốc. Anh ta quay lưng lại, đi đến cửa sổ kính lớn.
"Cuộc sống riêng? Kể từ bây giờ, cuộc sống riêng của cô chính là công việc của cô. Và công việc của cô là tôi." Anh ta quay phắt lại, ánh mắt sắc lẹm, không chút nhân nhượng.
"Cô nghĩ tập đoàn K&N là nơi cô có thể mặc cả? Cô nghĩ cô có quyền nói 'không' với tôi? Tôi là Khắc Niệm. Tôi không hỏi ý kiến, tôi chỉ ra lệnh. Cô có thể từ chối, nhưng cô sẽ không bao giờ tìm được việc làm ở bất kỳ công ty nào khác trên đất nước này. Và tôi sẽ đảm bảo cuộc sống 'riêng' của cô sẽ trở thành một đống đổ nát, bắt đầu bằng việc cô bị đuổi khỏi căn nhà thuê đó trong vòng 24 giờ."
An Chi choáng váng. Quyền lực này... quá khủng khiếp. Anh ta là một vị vua độc tài, sẵn sàng đạp đổ mọi thứ chỉ để đạt được điều mình muốn.
"Anh... anh đang cưỡng ép tôi!"
"Cưỡng ép? Tôi gọi đây là sự ưu ái tuyệt đối." Khắc Niệm bước đến gần cô thêm lần nữa, lần này, anh ta dùng một tay tóm lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Tôi cho cô lựa chọn cuối cùng: Thư ký riêng hay thất nghiệp và thân bại danh liệt? Suy nghĩ kỹ đi, An Chi. Tôi rất kiên nhẫn, nhưng không phải là vô tận."
Tay anh ta mạnh mẽ nhưng lại có một sức hấp dẫn kỳ lạ. An Chi cảm thấy cơ thể mình nóng bừng, một phần vì sợ hãi, một phần vì sự gần gũi quá mức đó. Cô biết mình không có đường thoái lui. Cả thế giới của cô nằm gọn trong bàn tay anh ta.
"Tôi... tôi chấp nhận." Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Khắc Niệm mỉm cười, nụ cười chiến thắng lạnh lẽo tan ra, thay vào đó là một vẻ hài lòng đầy dã tâm. Anh ta buông cằm cô ra, cúi đầu xuống sát tai cô.
"Tốt. Quyết định đúng đắn. Bây giờ, mệnh lệnh đầu tiên."
Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào vành tai cô, khiến cô sởn gai ốc.
"Tôi không thích bị chậm trễ. Cô sẽ dọn đến căn hộ tầng trên trong khu riêng của tôi ngay chiều nay. Tôi không muốn cô đi làm bằng xe buýt hay taxi. Tôi cần cô sẵn sàng... bất cứ lúc nào."
An Chi trợn tròn mắt. "Căn hộ... tầng trên? Anh muốn tôi sống trong khu riêng của anh sao?"
"Đúng vậy. Tôi đã nói, tôi cần cô trong tầm mắt. Cô đã cứu mạng tôi, tôi phải đảm bảo cô không bị lạc mất lần nữa." Anh ta nói một cách bình thản, như thể đây là chuyện đương nhiên.
"Minh Nguyệt sẽ chuẩn bị mọi thứ. Tôi sẽ gửi cho cô danh sách các quy tắc cơ bản của tôi. Hãy học thuộc lòng. Trong đó có một quy tắc quan trọng nhất."
Khắc Niệm nghiêng người về phía cô, thấp giọng, sự nguy hiểm trong ánh mắt anh ta đạt đến đỉnh điểm.
"Quy tắc số 1: Cô phải luôn trong trạng thái... khiến tôi muốn chiếm hữu. Đừng để lửa trong mắt tôi tắt đi, An Chi."
An Chi lảo đảo. Cô không phải thư ký, cô là một món đồ chơi, một vật sở hữu được mua bằng mạng sống của anh ta.
Khắc Niệm lùi lại, nhìn cô từ đầu đến chân bằng ánh mắt sắc như dao. "Tối nay, chúng ta có một bữa tiệc xã giao quan trọng. Cô sẽ đi cùng tôi, trong vai trò là 'cộng sự thân cận'. Chuẩn bị cho tốt. Tôi không chấp nhận sự tầm thường."
Anh ta nhấn mạnh từ "cộng sự thân cận" một cách đầy ẩn ý. An Chi biết, đêm nay, cuộc sống của cô sẽ không chỉ còn là công việc văn phòng khô khan.
"Vâng... Tổng Giám đốc." Cô cúi đầu, chấp nhận số phận.
Khắc Niệm nhếch môi hài lòng. Anh ta đã có được con mồi của mình. Sự trừng phạt bằng quyền lực này chỉ là khởi đầu cho một hành trình chiếm hữu.