Ánh nắng chói chang của buổi sáng xuyên qua rèm cửa sổ kính, rọi thẳng vào căn phòng ngủ lớn. An Chi từ từ tỉnh giấc. Cơn đau nhức âm ỉ lan tỏa khắp cơ thể nhắc nhở cô về những gì đã xảy ra đêm qua. Mắt cô mở to, nhìn chằm chằm vào khoảng không trần nhà. Cô đã bị chiếm đoạt hoàn toàn, không có sự lựa chọn, không có sự thương xót.
Bên cạnh cô, Khắc Niệm đã thức dậy. Anh ta dựa lưng vào thành giường, mái tóc đen rối bời nhưng vẫn giữ được sự quyến rũ chết người. Anh ta đang làm việc. Trên tay anh ta là một chiếc máy tính bảng và một ly cà phê đen. Anh ta nhìn cô, ánh mắt không hề có sự hối lỗi hay dịu dàng nào, chỉ có sự thỏa mãn và chiếm hữu.
"Dậy rồi à?" Giọng anh ta trầm ấm, khác hẳn sự khàn đặc của đêm qua. "Nằm thêm mười phút nữa đi. Bảy giờ ba mươi, cô phải có mặt ở văn phòng. Đừng để chậm trễ."
An Chi đỏ mặt. Cô kéo chăn lên cao hơn để che đi cơ thể trần trụi. "Anh... anh dậy từ bao giờ?"
"Nửa tiếng trước." Khắc Niệm trả lời bình thản. "Tôi không thích lãng phí thời gian, An Chi. Kể cả sau những chuyện hư hỏng."
Anh ta đặt máy tính bảng xuống, nghiêng người về phía cô, dùng ngón tay cái thô ráp vuốt ve lên má cô. Hành động đó khiến cô rùng mình. "Đêm qua, cô đã hoàn thành tốt nhiệm vụ trả nợ đầu tiên. Nhưng cô vẫn còn nợ tôi rất nhiều. Từ nay, công việc thư ký của cô sẽ không chỉ dừng lại ở bàn làm việc. Cô hiểu ý tôi chứ?"
An Chi cắn môi, khẽ gật đầu. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Tốt." Khắc Niệm đứng dậy. Vóc dáng cao lớn, trần trụi của anh ta hiện ra hoàn toàn trước mắt cô. "Trong vòng mười lăm phút, Minh Nguyệt sẽ mang đồng phục mới cho cô. Đừng làm tôi thất vọng."
Đồng phục mới của thư ký Khắc Niệm không phải là những bộ vest công sở truyền thống. Đó là những chiếc váy bút chì ôm sát, màu sắc tối giản nhưng chất liệu cao cấp, tôn lên hoàn hảo những đường cong mà chiếc váy đỏ đêm qua đã phô bày. An Chi mặc vào, cảm thấy vừa xa lạ vừa phù hợp một cách đáng sợ.
Khi cô bước vào văn phòng Tổng Giám đốc ở tầng dưới, mọi ánh mắt từ Minh Nguyệt đến các nhân viên phòng ban khác đều nhìn cô với sự kính nể pha lẫn tò mò.
Khắc Niệm đã ngồi sau bàn làm việc. Anh ta đưa cho cô một xấp tài liệu dày. "Đây là hồ sơ các dự án quan trọng sắp tới. Xem kỹ. Cô phải nắm rõ lịch trình của tôi hơn chính tôi. Nhưng điều quan trọng nhất..." Anh ta tạm dừng, ánh mắt khóa chặt lấy cô. "...là cô phải luôn ở trong tầm mắt tôi. Trừ giờ nghỉ trưa, cô không được rời khỏi văn phòng này quá ba phút mà không có sự cho phép của tôi."
An Chi hiểu. Đây là sự giam cầm được ngụy trang hoàn hảo bằng công việc. "Vâng, Tổng Giám đốc."
Khắc Niệm mỉm cười nhẹ. "Thư ký An Chi, bây giờ hãy pha cho tôi một ly cà phê. Đen, không đường, nhiệt độ 85 độ C."
Cuộc sống mới của An Chi bắt đầu. Cô làm việc không ngừng nghỉ, luôn cố gắng chứng minh năng lực để Khắc Niệm không có cớ để sa thải cô. Tuy nhiên, anh ta dường như chỉ quan tâm đến sự hiện diện của cô và sự kiểm soát.
Trong giờ làm việc, Khắc Niệm thường xuyên đưa ra những yêu cầu lạ lùng, vượt quá phạm vi công việc. Có khi anh ta yêu cầu cô xoa bóp cổ, có khi anh ta cần cô ngồi cạnh trong những cuộc họp video, chỉ để anh ta nhìn thấy cô. Những hành động thân mật, ám muội này chỉ xảy ra khi chỉ có hai người trong văn phòng. Khắc Niệm luôn biết cách giữ vẻ ngoài chuyên nghiệp trước mặt người khác, nhưng đối với cô, anh ta không ngần ngại thể hiện sự độc quyền và chiếm hữu của mình.
Vào một buổi chiều muộn, khi An Chi đang kiểm tra lịch trình công tác của anh ta, cô phát hiện ra một điều bất ngờ. "Thưa Tổng Giám đốc, lịch trình tuần tới anh có chuyến công tác đến Đà Lạt hai ngày, nhưng... tại sao lại chỉ có một vé máy bay?"
Khắc Niệm đang ký hợp đồng, ngước nhìn cô, nhếch môi cười đầy ẩn ý. "Tôi đổi vé rồi, An Chi. Chúng ta sẽ đi máy bay riêng. Và thư ký Minh Nguyệt sẽ ở lại công ty."
"Vậy... ai sẽ đi cùng anh?"
Khắc Niệm đặt bút xuống, đứng dậy, bước đến gần cô, hai tay chống lên bàn làm việc, bao trọn cô trong vòng tay anh ta. "Cô đang hỏi một câu ngớ ngẩn, An Chi. Cô đã là Thư ký Độc Quyền của tôi. Vị trí này không chỉ phục vụ công việc. Hơn nữa, cô nghĩ tôi sẽ để cô thoát khỏi tầm mắt tôi, chỉ vì một chuyến công tác hai ngày sao?"
Anh ta cúi xuống, hôn lên trán cô. "Cô phải nhớ kỹ điều này: Kể từ bây giờ, mọi chuyến đi, mọi đêm, cô đều phải có mặt bên cạnh tôi. Cô chính là Hợp đồng Tình ái Bí mật của tôi, An Chi. Và tôi sẽ tận dụng cô đến mức tối đa."
An Chi nhắm mắt lại. Cô biết, chuyến công tác sắp tới sẽ không phải là một kỳ nghỉ dưỡng. Đó sẽ là một thử thách mới, một bước leo thang mới trong mối quan hệ bá đạo và hư hỏng này. Cô đã hoàn toàn bị ràng buộc.