linh hồn của người viết định mệnh

Chương 1: Người viết trên mây trắng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

hía trên những tầng mây bạc, nơi con người không thể chạm tới, tồn tại một thế giới tĩnh lặng được gọi là Linh Giới. Ở nơi đó, thời gian không trôi theo cách của nhân gian. Mọi thứ đều diễn ra trong khoảng giữa của đã qua và sắp tới — một khoảng mờ vô định mà chỉ có những “người viết định mệnh” mới có thể tồn tại.

Giữa biển mây bồng bềnh, một ngôi tháp pha lê cao vút chạm tận tầng sương. Từng dải sáng chạy quanh thân tháp như những dòng mực sống, chảy trôi trên nền trời tím sẫm. Bên trong, hàng trăm chiếc bàn được sắp theo hình xoắn ốc, mỗi bàn có một người đang viết — bút họ khẽ vẽ nên từng số phận đang sống dưới kia.

Liên Vân ngồi ở tầng thứ chín mươi ba, nơi cao nhất trong số những người viết trẻ. Cô có mái tóc dài như sương, ánh mắt trong suốt như được phản chiếu từ bầu trời. Trên bàn cô là một cuộn giấy trắng, dài vô tận. Mỗi lần ngòi bút chạm xuống, ánh sáng xanh nhạt lan tỏa, và ở nhân gian, một đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời.

Cô vừa hoàn thành một bản định mệnh. Đứa trẻ ấy, khi lớn lên, sẽ trở thành một nhạc sĩ. Cuộc đời cậu có buồn có vui, nhưng kết lại bằng một bản nhạc được viết trong mưa. Mọi thứ đều đúng như những gì cô viết.

Khi cuộn giấy tự động cuộn lại, một giọng nói vang lên trong không gian:

– “Người viết số 93, Liên Vân. Chuẩn bị nhận bản định mệnh kế tiếp.”

Liên Vân khẽ ngẩng đầu. Từ giữa không trung, một luồng sáng tụ lại, hóa thành một viên pha lê trong suốt, bên trong hiện ra hàng chữ:

Chủ thể: Trần Minh Duy. Giới tính: Nam. Số phận: chưa hoàn chỉnh.

Cô thoáng khựng. “Chưa hoàn chỉnh” là từ rất hiếm khi xuất hiện. Những người viết thường chỉ nhận bản định mệnh đã được phác sẵn khung — họ chỉ cần bổ sung chi tiết. Nhưng “chưa hoàn chỉnh” nghĩa là: người này không có sẵn định mệnh.

Một sinh mệnh trống.

Cô cúi đầu, lướt nhẹ đầu ngón tay lên viên pha lê. Một luồng ký ức loang ra — hình ảnh một đứa bé trai nằm trong lồng kính, cơ thể yếu ớt, tim đập chậm đến mức tưởng như sắp ngừng. Bên cạnh, người mẹ khóc nghẹn, khẽ nói: “Nếu con sống, chắc hẳn là một phép màu.”

“Phép màu…” Liên Vân lẩm bẩm, rồi nhìn cây bút của mình. Ngòi bút lấp lánh ánh bạc — “bút định mệnh” của cô.

Mỗi nét cô viết ra sẽ hóa thành một khoảnh khắc, một quyết định, một nhịp đập tim trong đời người kia.

“Liên Vân, cô có thể từ chối.” – giọng Thủ Trì, vị trưởng viết, vang lên phía sau – “Những bản ‘chưa hoàn chỉnh’ thường là thử thách. Không phải ai cũng chịu nổi áp lực nhìn sinh mệnh mình viết… tan biến.”

Cô mỉm cười rất khẽ.

– “Em muốn thử.”

Thủ Trì im lặng một lát, rồi chỉ gật đầu:

– “Được. Hãy nhớ, người viết không được yêu chủ thể của mình. Cảm xúc là điều cấm kỵ.”

Khi Liên Vân bắt đầu viết, cuộn giấy trước mặt cô sáng lên.

Năm Trần Minh Duy sáu tuổi, lần đầu tiên cậu nhìn thấy ánh bình minh sau cơn sốt dài. Cậu cười. Cô ghi: ‘Nụ cười đầu tiên’.

Ở nhân gian, một đứa bé đang nằm trên giường bệnh bỗng mở mắt. Nắng rọi qua cửa sổ, chiếu vào gương mặt gầy gò. Cậu mỉm cười thật.

Liên Vân nhìn thấy cảnh ấy qua dòng mực ánh sáng, trong lòng khẽ nhói lên.

Từng năm trôi qua trên trang giấy, cô dõi theo Duy như một người đứng ngoài thời gian.

Cậu lớn lên trong cô độc, nhưng thông minh và dịu dàng. Cậu thích vẽ, thích ngồi bên cửa sổ để nhìn mây trôi. Mỗi lần cậu mỉm cười, cô lại thấy lòng mình ấm lên. Mỗi lần cậu bị tổn thương, ngòi bút cô lại run.

Một ngày, khi Duy mười tám tuổi, một tai nạn bất ngờ ập đến.

Theo dòng định mệnh ban đầu, cậu phải chết trong đêm đó.

Cây bút trên tay Liên Vân rơi xuống, mực bạc văng ra như máu. Cô nhìn hàng chữ mình vừa viết – “Ngừng thở lúc 23:42.”

Tim cô như bị ai bóp nghẹt. Lần đầu tiên trong hàng ngàn năm, cô không thể viết tiếp.

Cô run rẩy vươn tay, thay đổi dòng chữ:

“Một phép màu xảy ra. Cậu được cứu.”

Ánh sáng lóe lên, và ở nhân gian, máy theo dõi tim của Duy đột ngột kêu “tít” một tiếng dài rồi ổn định lại. Cậu sống sót.

Trong tháp pha lê, những dòng mực khác bắt đầu dao động. Một vài người viết ngẩng đầu, ánh mắt cảnh giác.

Liên Vân ôm ngực, hơi thở mỏng như khói. Cô biết mình vừa làm điều cấm. Nhưng trong lòng, thay vì sợ hãi, lại dâng lên một cảm giác lạ: vui mừng.

Từ ngày đó, cô không chỉ viết cho anh – cô sống cùng anh.

Mỗi lần anh cười, cô viết thêm một dòng ấm áp.

Mỗi lần anh đau, cô xóa đi một chút khổ đau.

Cô biết, đó là sai. Nhưng trái tim – thứ lẽ ra không tồn tại trong thân phận “người viết” – đã bắt đầu đập.

Một đêm, khi cô viết đến đoạn Duy ngồi trên sân thượng nhìn bầu trời, anh bỗng ngẩng đầu.

Trong ánh trăng mờ, đôi mắt người phàm ấy khẽ hướng lên – đúng chỗ cô đang ở.

Khoảnh khắc ấy, không gian như dừng lại.

Anh không thể thấy cô. Nhưng ánh nhìn của anh… lại như chạm tới.

Trên bàn, ngòi bút rơi xuống. Dòng mực loang ra như nước mắt.

Liên Vân khẽ nói, gần như thì thầm:

– “Anh… có thể nghe thấy em không?”

Một cơn gió lạnh thổi qua tháp pha lê. Từ đâu đó, giọng Thủ Trì vang lên như tiếng sấm:

– “Liên Vân! Cô đang làm gì vậy? Bút định mệnh không thể run vì cảm xúc!”

Nhưng cô không trả lời.

Vì ở dưới kia, Trần Minh Duy đã khẽ mỉm cười, nhìn về phía bầu trời, khẽ nói:

– “Cảm ơn… ai đó đã giữ lại cuộc đời tôi.”

Ánh trăng phản chiếu vào đôi mắt cô, long lanh như nước.

Lần đầu tiên, một người viết hiểu ra…

Có lẽ, chính cô cũng đã bị viết nên bởi định mệnh của chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×