linh hồn của người viết định mệnh

Chương 2: Trang giấy đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong Linh Giới, thời gian trôi không giống nhân gian. Mỗi khi người viết hoàn thành một đoạn số phận, kim đồng hồ pha lê giữa tháp mới chuyển động thêm một nấc nhỏ. Nhưng với Liên Vân, mỗi nét bút viết về Trần Minh Duy lại như một nhịp tim đập thật trong lồng ngực.

Đêm ấy, sau khi cứu anh khỏi cái chết định sẵn, cô không chợp mắt được.

Trên bàn, cuộn giấy định mệnh của Duy vẫn sáng lấp lánh, từng dòng chữ phản chiếu lên trần tháp như những vệt sao rơi:

“Phép màu xảy ra. Cậu được cứu.”

Cô ngồi nhìn dòng chữ ấy hàng giờ liền, lòng nặng trĩu.

“Người viết không được thay đổi số phận.” — Cô thuộc lòng luật ấy. Nhưng nếu không thay đổi, anh đã biến mất. Vậy điều cô làm là sai… hay là đúng?

Từ tầng tháp cao, Liên Vân nhìn xuống thế gian.

Thành phố nhỏ lung linh như những hạt sáng đang chuyển động. Ở đó, Trần Minh Duy – chàng trai mà cô được giao viết định mệnh – đang ngồi bên cửa sổ bệnh viện, lặng lẽ vẽ bằng tay trái.

Trên tờ giấy, cậu phác một bầu trời đầy sao, nơi có một bóng người đang ngồi giữa tầng mây.

Một đường cong tinh tế, nhẹ nhàng… là dáng cô.

Ánh sáng mực linh giới phản chiếu vào hình vẽ nhân gian. Trong khoảnh khắc ấy, dòng chảy giữa hai thế giới khẽ chạm nhau.

Liên Vân sững sờ.

Không thể nào… Một người phàm không thể “nhìn thấy” cô.

Vậy tại sao trong bức vẽ ấy, từng nét lại đúng đến mức đáng sợ?

Cô đưa tay chạm vào dòng mực. Cả không gian khẽ rung lên. Một làn sương mỏng bao quanh, và giọng nói của anh vọng đến, mơ hồ như gió:

“Tôi đã thấy em trong giấc mơ. Em ngồi viết gì đó… và khi tôi tỉnh lại, tôi vẫn nhớ rõ khuôn mặt ấy.”

Trái tim cô siết lại.

Cảm giác ấy — ấm áp mà cũng đau nhói — lan khắp toàn thân.

Liên Vân lùi lại, bàn tay run lên, cây bút suýt rơi khỏi tay.

“Không được… đây là điều cấm.”

Ngày hôm sau, ở nhân gian, Trần Minh Duy xuất viện.

Sức khỏe cậu yếu hơn người thường, nhưng ánh mắt lại sáng lạ thường. Từ ngày thoát chết, Duy thay đổi. Cậu ít nói, thường ngồi nhìn mây, và viết nhật ký. Trong những trang giấy ấy, luôn xuất hiện một cái tên — “Cô gái viết định mệnh”.

“Tôi không biết em là ai, nhưng tôi thấy em mỗi khi nhắm mắt. Em cầm bút, mỉm cười, rồi biến mất. Nếu em tồn tại thật, cảm ơn vì đã giữ tôi lại.”

Liên Vân đọc những dòng chữ đó trên cuộn giấy định mệnh, đôi môi khẽ run.

Cô chưa từng được nghe ai nói “cảm ơn” — vì công việc của người viết vốn là vô hình, không ai biết, không ai nhớ.

Nhưng hôm nay, có một người phàm cảm ơn cô.

Một giọt sáng rơi khỏi đầu bút, rơi vào dòng chữ anh đang viết. Và ở nhân gian, Duy nhìn thấy chấm mực ấy – lấp lánh như giọt sao. Anh ngẩng lên, mỉm cười:

– “Em lại ở đây rồi, phải không?”

Liên Vân khẽ thở. “Anh cảm nhận được mình thật sao?”

Cô cầm bút, run rẩy viết lên giấy:

“Tôi chỉ là một kẻ viết ẩn danh. Anh không nên tìm tôi.”

Ngay khi dòng chữ hoàn tất, nó hóa thành gió, bay xuống nhân gian, thành một câu nói vang trong tai Duy.

Anh hơi giật mình, rồi cười khẽ:

– “Nếu em là người viết định mệnh, thì tôi sẽ là người viết lại nó.”

Thủ Trì xuất hiện sau lưng cô, ánh mắt nghiêm nghị.

– “Liên Vân, cô đang làm gì?”

– “Em chỉ… muốn quan sát thêm một chút.”

– “Cô đang vi phạm. Cảm xúc của cô đang làm lệch dòng mực định mệnh. Cô có biết nếu người phàm nhận ra sự tồn tại của người viết, cả Linh Giới sẽ rạn nứt không?”

– “Nhưng nếu anh ấy có thể cảm nhận được em, chẳng phải đó cũng là… một phần định mệnh sao?”

Câu hỏi khiến Thủ Trì khựng lại. Ông nhìn cô thật lâu, giọng trầm xuống:

– “Đôi khi, định mệnh cũng mắc sai lầm. Nhưng người viết không được phép sửa nó vì tình cảm.”

Khi Thủ Trì rời đi, Liên Vân nhìn cuộn giấy vẫn sáng rực.

Trong ánh sáng ấy, cô thấy Duy đang đứng trước hiên nhà, đưa tay hứng từng hạt mưa đầu mùa. Mỗi giọt mưa rơi, phản chiếu lên khuôn mặt anh là một nụ cười rất nhẹ, rất thật.

Cô nhận ra mình đã viết cảnh này – “Cậu sẽ mỉm cười lần nữa trong cơn mưa đầu tiên sau tai nạn.”

Nhưng lần này, khi anh cười, trong tim cô bỗng vang lên một câu hỏi lạ:

“Nếu người viết có thể yêu, liệu định mệnh có đổi thay không?”

Cô đặt bút xuống, khẽ viết thêm một dòng cuối trên cuộn giấy:

“Từ hôm nay, người viết bắt đầu ghi lại không chỉ cuộc đời của anh, mà cả những rung động của chính mình.”

Một luồng sáng lặng lẽ lan ra. Ở nhân gian, Trần Minh Duy bỗng thấy tim mình khẽ đau nhói — một cảm giác rất quen, như có ai đó vừa nghĩ đến anh.

Tối đó, trong giấc mơ, anh lại thấy cô.

Cô ngồi giữa biển mây, xung quanh là những trang giấy bay lượn.

Anh bước đến gần, khẽ hỏi:

– “Em là ai?”

Cô cúi đầu, ánh mắt như ánh trăng non:

– “Là người viết định mệnh của anh.”

– “Thế… anh có thể viết lại định mệnh ấy không?”

– “Không ai có thể viết lại chính mình.”

– “Vậy để em viết, còn anh sẽ tìm cách gặp em.”

Cô giật mình, ánh sáng quanh hai người vỡ tung như thủy tinh. Giấc mơ tan, anh bừng tỉnh, lòng vẫn nghe văng vẳng giọng nói ấy.

Còn ở Linh Giới, Liên Vân mở mắt, nước mắt lăn dài.

Bút định mệnh trong tay cô nứt một vết nhỏ, phát ra ánh sáng mờ.

Dòng chữ cuối cùng trên giấy hiện lên:

“Anh ấy đã mơ thấy ta.”

Và đó là trang giấy đầu tiên của một câu chuyện không nên có.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×