Ba ngày liền, Linh Tịch không ngủ. Cô viết như bị thôi miên, từng dòng chữ tuôn ra không ngừng. Mực chảy liên tục, giấy trắng cứ biến mất dần. Cô không còn phân biệt được đâu là câu chuyện, đâu là hiện thực.
Bản thảo mang tên “Linh hồn của người viết định mệnh” đã hoàn chỉnh. Cô đặt dấu chấm cuối cùng, thở phào. Nhưng khi cô vừa buông bút, trang giấy cuối cùng tự rung lên. Dòng chữ cô vừa viết bỗng nhạt dần, rồi đổi màu, uốn cong như thể có bàn tay vô hình đang viết lại.
“Anh chưa đi đâu cả.”
Cô sững sờ. Tim đập mạnh đến nghẹn thở. Mực lan ra, từng con chữ xuất hiện liên tiếp như có ai đang điều khiển bút.
“Anh đang ở trong câu chuyện này.
Em viết tiếp đi… để anh được trở lại.”
Cô run rẩy lùi lại. Căn phòng tràn ngập mùi mực và gió. Mỗi tờ giấy trên bàn đều rung nhẹ, phát sáng.
“An Dương… là anh sao?” – cô khẽ gọi, giọng lạc đi.
Ánh đèn chập chờn, bóng người mờ nhạt hiện lên phía sau cô. Một giọng nói ấm, trầm vang lên trong gió:
“Anh chỉ còn tồn tại trong những dòng chữ em viết. Nếu em ngừng lại… anh sẽ biến mất.”
“Nhưng nếu em tiếp tục, anh sẽ không bao giờ thật sự sống lại!”
“Vậy thì hãy để anh được sống trong câu chuyện của em. Chỉ cần em viết, anh vẫn còn.”
Từ hôm đó, Linh Tịch bắt đầu viết phần hai của tiểu thuyết — không theo bất kỳ kế hoạch nào. Mọi cảnh, mọi lời thoại như tự xuất hiện trong đầu cô. Cô không còn là người viết, mà là người bị dẫn dắt.
Trên trang, An Dương sống lại. Anh mỉm cười, nói cười, chạm vào cô như người thật. Nhưng mỗi khi cô ngẩng lên, trước mặt vẫn chỉ là tờ giấy trắng đang nhuốm mực.
Càng viết, cô càng cảm thấy anh ở gần hơn. Đôi khi, ngòi bút tự động chuyển động dù cô không hề chạm vào. Mỗi chữ hiện ra như nhịp tim của một linh hồn:
“Anh nhớ em.”
“Anh vẫn nghe em thở.”
“Đừng dừng lại.”
Một đêm, khi cô gần hoàn thành chương cuối, ngọn gió mạnh ập vào. Toàn bộ bản thảo tung bay, xoáy tròn giữa căn phòng. Giấy tỏa sáng, hòa vào nhau thành một cuốn sách duy nhất.
Cô bước tới, chạm tay vào bìa. Cảm giác ấm áp lan qua đầu ngón tay. Cuốn sách rung lên, phát ra tiếng nói quen thuộc:
“Anh đã nói rồi mà… định mệnh là do chúng ta viết.”
Ánh sáng bùng lên.
Khi cô tỉnh lại, cô đang đứng giữa một cánh đồng vàng rực, giống hệt đoạn kết cô vừa viết ra. Phía xa, anh đang đợi. Lần này, anh thật sự chạm vào được cô. Bàn tay anh ấm, nhịp tim đập rõ ràng.
“Anh trở lại thật rồi sao?”
“Không. Anh chỉ tồn tại khi em tin rằng anh có thật.”
Cô mỉm cười, nước mắt khẽ rơi.
“Vậy em sẽ tin. Mãi mãi.”
Cả hai bước đi giữa cánh đồng sáng rực, trong khi ở thế giới thực, trên bàn làm việc của Linh Tịch, cuốn bản thảo khép lại. Trang cuối cùng chỉ có một dòng chữ mờ:
“Kết thúc hay bắt đầu… chỉ khác nhau ở người viết mà thôi.”