linh hồn của người viết định mệnh

Chương 9: Thế giới không có tên anh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi Linh Tịch mở mắt, trời đã sáng. Ánh nắng lạ lẫm phủ lên da cô – ấm, nhưng nặng nề. Không còn linh giới, không còn hồ ánh nguyệt. Chỉ có căn phòng nhỏ, mùi sách cũ và tiếng gió luồn qua khung cửa sổ.

Cô ngồi dậy, tim đập nhanh, đôi mắt lướt quanh. Mọi thứ quá… thật. Bàn gỗ, ghế sắt, một chiếc laptop cũ, và những tờ bản thảo vương vãi dưới đất. Trên bìa bản thảo là tên một người mà cô chưa từng thấy:

“Tiểu thuyết: Linh hồn của người viết định mệnh”

Tác giả: Linh Tịch.

“Tiểu thuyết?” – Cô thì thầm, ngón tay chạm vào bìa giấy, lòng tràn nỗi sợ.

Cô đọc. Càng đọc, tim cô càng siết chặt. Từng dòng chữ… chính là câu chuyện cô đã viết ở linh giới. Nhân vật chính là anh — chàng trai nhân gian, với nụ cười dịu dàng và ánh mắt biết nói. Nhưng ở cuối bản thảo, có một khoảng trống dài, không có tên, không có kết thúc.

“Anh…”

Cô gọi khẽ, nhưng căn phòng chỉ đáp lại bằng im lặng.

Những ngày sau, Linh Tịch cố sống như một con người. Cô tìm việc, bắt đầu viết lại, nhưng mỗi khi cầm bút, bàn tay cô tự động viết ra những dòng chữ mà cô không hiểu nổi:

“Nếu em đọc được dòng này, nghĩa là anh vẫn còn ở đây.”

Cô hoảng sợ. Giấy trắng chất đầy phòng. Mỗi trang đều xuất hiện chữ viết của anh, dù cô không hề động đến bút.

Ban đêm, trong gương, cô thấy phản chiếu phía sau mình là một bóng mờ – anh, mờ ảo nhưng nụ cười vẫn dịu dàng như trước.

“Anh đã nói rồi mà… anh sẽ trở thành định mệnh của em.”

Cô quay lại, nhưng không có ai.

Một hôm, cô đến thư viện cũ – nơi người ta kể rằng, có những cuốn sách không ai viết, chỉ tự xuất hiện khi một linh hồn chưa hoàn thành định mệnh của mình.

Cô bước qua hành lang dài phủ bụi, dừng lại trước kệ sách cuối cùng. Ở đó, một cuốn sổ da cũ nằm chờ, bìa đã mòn. Cô run tay mở ra.

Trang đầu tiên chỉ có một dòng:

“Nếu em muốn gặp anh lần nữa, hãy viết tiếp câu chuyện dang dở.”

Nước mắt cô rơi xuống, loang ra những chữ mờ.

Cô cầm bút.

“Ngày hôm ấy, cô gặp lại anh, giữa cơn mưa nhẹ…”

Và trong khoảnh khắc ngòi bút chạm giấy, gió trong phòng nổi lên. Giấy bay khắp nơi, ánh sáng trắng tràn ngập không gian.

Khi cô mở mắt, xung quanh là đồng cỏ trải dài. Phía xa, một người đang bước tới – dáng cao, áo sơ mi trắng, nụ cười y như trong trí nhớ.

“Anh…”

“Em viết đúng rồi.”

Anh cười, đưa tay ra, nhưng lần này không phải để chạm vào cô, mà để đặt vào tay cô một cây bút.

“Định mệnh không bao giờ mất đi, chỉ chuyển từ tay người này sang người khác.”

Cô bật khóc. Anh mỉm cười, lùi dần, ánh sáng nuốt trọn hình bóng anh.

Trên tay cô, cây bút tỏa sáng — dòng chữ mới hiện ra:

“Câu chuyện chưa kết thúc. Chỉ là anh đã trở thành chữ, còn em là người viết.”

Tối đó, người ta thấy một nữ tác giả trẻ ngồi bên cửa sổ, viết không ngừng. Ánh trăng phản chiếu lên trang giấy, nơi hai cái tên khắc lại bên nhau:

“Linh Tịch & An Dương.”

Cô mỉm cười khẽ, thì thầm:

“Anh à, thế giới này không có tên anh… nhưng trong từng câu chữ của em, anh mãi tồn tại.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×