linh hồn dị diện: lời nguyền áo trắng

Chương 1: Lời Mời Ở Lại Của Lãnh Cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kiến trúc sư Nhật (30 tuổi), một người theo chủ nghĩa duy vật sắt đá, nhìn đống giấy tờ thừa kế như một tờ vé số miễn phí. Anh chẳng hề quan tâm đến lời đồn hay lịch sử đẫm máu của ngôi biệt thự cổ ở Đà Lạt, nơi gia tộc anh đã đoản mệnh qua ba thế hệ. Với anh, "Lãnh Cung Áo Trắng" chỉ là một tài sản cần được định giá, cải tạo và bán đi nhanh nhất có thể.

Sáng sớm hôm đó, sương mù Đà Lạt dày đặc như một tấm màn che giấu đi sự thật. Chiếc SUV của Nhật phải bò chậm rãi trên con đường đất lầy lội dẫn vào biệt thự, cách xa trung tâm thành phố. Con đường mòn này hầu như không được sử dụng, hai bên là rừng thông hun hút, im lìm, chỉ có tiếng gió rít qua kẽ lá nghe như tiếng thở dài vô tận. Không khí lạnh và ẩm ướt, mang theo mùi của đất mục, lá thông và một chút hương hoa sen khô khốc, lạ lùng—một mùi hương lạc lõng giữa rừng núi, khơi gợi sự cổ xưa bị lãng quên.

Ngôi biệt thự hiện ra không giống bất kỳ công trình kiến trúc nào anh từng thiết kế. Nó là một khối kiến trúc Gothic cũ kỹ, vôi vữa bong tróc, bị rêu phong và những dây thường xuân bám chặt, tạo nên một vẻ ngoài hùng vĩ nhưng chết chóc. Ba tầng lầu đứng sừng sững như một người khổng lồ bị đóng băng trong thời gian. Các cửa sổ kính màu, nay bị vỡ tan tành hoặc phủ bụi bẩn, trông như những con mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào khoảng không. Tên gọi "Lãnh Cung Áo Trắng" dường như là một cách nói giảm nói tránh cho một cỗ quan tài bằng đá.

Vừa bước xuống xe, Nhật hít một hơi sâu, sự lạnh lẽo thấm vào phổi. Anh tự nhủ, đây chỉ là biệt thự cổ điển hình, không có gì siêu nhiên có thể tồn tại nếu không có cơ sở vật chất. Nhưng khi cánh cửa sắt hoen gỉ, bị khoá bằng một ổ khoá đồng cũ kỹ, mở ra dưới tác động của người tài xế, một luồng gió lạnh buốt từ bên trong ập ra, mang theo tiếng "kẽo kẹt" kéo dài như một lời chào đón đầy chế giễu.

Bên trong, mọi thứ bị bao phủ bởi lớp bụi dày đặc của nhiều năm bị bỏ hoang. Tấm thảm Ba Tư ở sảnh chính đã mục nát, đồ nội thất bằng gỗ mun chạm khắc cầu kỳ bị ẩm mốc, tạo nên một không gian vừa sang trọng vừa rùng rợn. Nhật đi qua sảnh chính, nơi đáng lẽ phải trang trọng thì lại mang đến cảm giác bị bóp nghẹt. Anh chú ý đến một bức chân dung lớn treo đối diện cầu thang, nó đã bị che phủ cẩn thận bởi tấm vải trắng dày, khiến đường nét bên dưới trở nên mờ ảo.

Khi anh định vén tấm vải lên để xem khuôn mặt của chủ nhân gia tộc đời trước, một giọng nói trầm khàn, già nua vang lên từ góc khuất cầu thang, âm thanh ma quái vang vọng khắp căn phòng rộng lớn.

"Cậu chủ không nên làm thế."

Nhật giật mình quay lại. Đó là ông Quản gia tên Thành, người đã trông coi nơi này suốt 40 năm theo di chúc của gia tộc. Ông gầy gò, lưng còng, mặc bộ đồ nâu sẫm bạc màu, đôi mắt mờ đục nhưng ánh lên sự cảnh giác kỳ lạ.

"Ông Thành? Tôi là Nhật," anh nói, giọng dứt khoát để ổn định lại nhịp tim. "Tôi đến để kiểm tra. Tại sao bức tranh đó lại bị che?"

"Chuyện cũ rồi, cậu chủ. Không nên nhìn. Người ta nói nhìn vào sẽ bị ám ảnh. Nhưng cậu chủ là người hiện đại, chắc không tin." Ông Thành nói, giọng điệu vừa lịch sự vừa hàm ý thách thức, như thể đang cười nhạo sự khoa trương của người trẻ.

Nhật cười nhạt. "Tôi là kiến trúc sư. Tôi tin vào cấu trúc và vật lý. Thứ duy nhất ám ảnh tôi là đống đổ nát này. Ông có thể cho tôi xem phòng ngủ chính không? Tôi muốn xem cấu trúc phòng."

Khi anh đi ngang qua hành lang dài ở tầng một, nơi ánh sáng buổi sáng hầu như không thể xuyên qua lớp kính bẩn, Nhật đột nhiên cảm thấy một bàn tay lạnh giá chạm nhẹ vào gáy, như một cái vuốt ve đầy sở hữu. Lạnh đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở lạnh ngắt đó ngay sau tai. Anh giật mình quay lại, không có ai. Ông Thành đang ở phía trước khoảng mười bước, hoàn toàn không thể làm điều đó. Anh lắc đầu, cố gắng lý giải đó là do căng thẳng và sự lạnh lẽo của căn nhà.

Tuy nhiên, khi nhìn kỹ vào sàn gỗ mun đã ngả màu, anh thấy một vết ướt nhỏ. Nó không phải là nước, mà là một vệt đỏ sẫm như máu đã khô, mờ đi rất nhiều nhưng vẫn còn lờ mờ dưới lớp bụi.

"Đây là gì, ông Thành?" Nhật hỏi, chỉ tay xuống đất.

Ông Quản gia nhìn xuống, vẻ mặt không thay đổi, không một chút biểu cảm. "Chắc là vết sơn cũ, cậu chủ. Mọi thứ ở đây đều cũ rồi."

Nhật không tin. Anh biết rõ màu sắc của sơn và màu sắc của máu. Vệt đỏ đó, mờ ảo và cũ kỹ, lại dẫn thẳng vào phòng ngủ chính ở cuối hành lang.

Trong phòng ngủ, một không gian rộng lớn với lò sưởi bằng đá cẩm thạch và chiếc giường canopy khổng lồ, cảm giác ngột ngạt tăng gấp bội. Tường có những vết cào xước sâu, dài và sắc nét, dường như được tạo ra bởi móng tay người trong cơn tuyệt vọng.

"Bức tường này..." Nhật chạm vào vết cào, cảm giác gai người truyền thẳng lên cột sống.

"Người ta nói, phu nhân cuối cùng của gia tộc, bà Loan, đã chết ở đây, bị cào cấu đến chết bởi chính cái bóng trắng đó, cậu chủ," ông Thành thì thầm, giọng nói chợt trở nên gần gũi và chân thực một cách đáng sợ. "Hồn Dị Diện. Nó muốn giữ người lại."

Đúng lúc đó, từ bên ngoài cửa sổ đóng kín, Nhật nghe thấy một tiếng hát ru rất nhỏ, khe khẽ và buồn bã. Âm thanh đó quá mờ nhạt, nhưng lại làm tim anh thắt lại. Nó nghe giống hệt giọng mẹ anh, người đã mất cách đây hai năm. Đó là bài hát ru mà anh đã nghe hàng ngàn lần.

Nhật quay phắt lại cửa sổ. Sương mù bên ngoài bỗng tan đi một chút, và anh thấy thoáng qua một bóng người phụ nữ mặc áo trắng đứng dưới gốc cây thông già. Khuôn mặt cô ta... không có khuôn mặt, chỉ là một khoảng trắng mờ ảo, nhưng cơ thể đó lại mang dáng dấp và chiều cao của mẹ anh.

Anh chớp mắt. Bóng trắng biến mất. Chỉ còn lại sương mù và cây thông lạnh lẽo.

"Cậu chủ không sao chứ?" Ông Thành hỏi, bước lại gần, khuôn mặt hiện lên sự lo lắng chân thành hoặc một sự giả vờ hoàn hảo.

"Không sao," Nhật nói, giọng anh hơi run, dù anh cố gắng che giấu. "Chỉ là... lạnh quá, ông Thành. Biệt thự này cần được sưởi ấm."

Nhật biết, lý trí đang mách bảo anh rằng đó là ảo giác, là sự tưởng tượng do áp lực của truyền thuyết và nỗi nhớ người thân. Nhưng hơi lạnh trên gáy và tiếng hát ru quen thuộc đó là có thật, đã in sâu vào tiềm thức anh. Anh đã đến đây với ý định bán căn nhà, nhưng chính căn nhà lại đang phát ra lời mời gọi rùng rợn, một lời mời mà anh cảm thấy mình không thể từ chối. Anh sẽ phải ở lại để chứng minh: hoặc anh đúng, hoặc những lời đồn đại kinh dị đó đúng. Và nếu chúng đúng, anh đã tự đưa mình vào một cái bẫy chết người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×