Nhật di chuyển trong đêm Sài Gòn, nhưng anh cảm thấy như đang đi qua một bức tranh tĩnh vật vĩ đại. Tĩnh lặng. Đó là lớp vỏ hoàn hảo mà Cấu Trúc Tĩnh Học Đơn Cực Giai đoạn Một đã áp đặt lên thành phố. Không khí lạnh lẽo, tĩnh mịch đến mức những âm thanh bình thường của đêm như tiếng còi xe xa xôi, tiếng chó sủa, đều bị bóp méo, trở nên khô cứng và tách rời. Sự Hoàn Hảo Tĩnh Lặng này chính là bằng chứng cho thấy công trình đầu tiên của anh đã hoàn thành và đang hoạt động.
Anh đã lợi dụng chính sự tĩnh lặng này để thoát khỏi sự giám sát trực tiếp của Bán Nguyệt. Ý Niệm Bán Nguyệt quá tập trung vào logic vĩ mô của việc xây dựng Giai đoạn Hai (Cổng Thu Hút Ý Thức tại Bệnh viện Phụ sản) nên đã bỏ qua những rung động cảm xúc nhỏ bé nhất. Nhật biết rằng, chỉ cần anh giữ tâm trí mình ở trạng thái rỗng tuếch, chỉ tập trung vào hành động vật lý thuần túy—như chạy, leo trèo, lẩn tránh—Bán Nguyệt sẽ chỉ thấy một điểm ảnh mờ nhạt trong hệ thống giám sát cảm ứng của cô.
Điểm hẹn của anh là Tháp Đôi Sài Gòn, một công trình vĩ đại của thép và kính, nơi mà sự tham vọng, sự đối xứng và sự méo mó kinh tế của con người được thể hiện rõ ràng nhất. Anh tin rằng sự hỗn loạn cấp độ cao của một trung tâm tài chính sẽ làm nhiễu loạn khả năng tập trung của Bán Nguyệt, ít nhất là tạm thời.
Đức, người bạn cũ, nhà thiết kế đồ họa ẩn danh "HCN" (Hoàn Cầu Nén), đã gửi cho anh tọa độ GPS. Đó là tầng thượng của bãi đỗ xe đối diện tòa tháp, một không gian mở, đầy gió và tiếng ồn.
Khi Nhật leo lên bậc thang cuối cùng, anh thấy Đức đứng đó, quay lưng lại, nhìn chằm chằm vào ánh đèn neon của thành phố. Đức không cao lớn, dáng người gầy gò, mái tóc dài bù xù. Anh ta luôn sống trong thế giới của những ý niệm hình học và các lớp màu sắc.
"Nhật. Lâu rồi không gặp," Đức nói, không quay đầu lại. Giọng anh ta bình tĩnh, nhưng có một sự căng thẳng tiềm ẩn trong từng từ.
"Cậu biết chuyện gì đang xảy ra," Nhật nói, tiến lại gần. Anh không có thời gian cho những lời chào hỏi.
Đức gật đầu. "Không chỉ là biết, tớ cảm nhận được. Một lực nén đang lan rộng. Như thể một tập tin Photoshop khổng lồ, hoàn hảo, đang được nén chặt lên toàn bộ thế giới. Tớ thấy nó trong các thuật toán nén ảnh, trong các lưới tọa độ, mọi thứ đều trở nên quá sắc nét, quá logic."
"Đó là Bán Nguyệt. Cô ấy đang xây dựng một công trình Tĩnh Học để loại bỏ sự hỗn loạn. Cô ấy cần ba Điểm Lặp Lại Đơn Cực để giữ ổn định đường ống năng lượng," Nhật nói, đưa cho Đức chiếc phong bì chứa ba mảnh giấy. "Cậu phải phá hủy chúng."
Đức quay lại, đôi mắt anh ta mở to. Anh ta không nhìn Nhật, mà nhìn vào phong bì, như thể nó là một vật thể phi hình học nguy hiểm.
"Ba điểm. Ba lực vector. Cậu đã gửi công thức: $\sum_{i=1}^{3} \vec{F}_i = \text{Cube}$," Đức nói, cầm chiếc phong bì lên một cách thận trọng. "Tổng của ba điểm yếu sẽ tạo ra một Khối Lập Phương—một cấu trúc hoàn hảo. Cậu muốn tớ dùng một cấu trúc để chống lại một cấu trúc khác."
"Tớ muốn cậu dùng một rung động phi tuyến tính tại ba điểm yếu vật lý đó. Những điểm đó là sự sai lệch nhỏ tớ đã cài đặt vào công trình của cô ấy," Nhật giải thích. "Cậu là HCN—Hoàn Cầu Nén. Cậu hiểu về sự Phá Vỡ Hình Học. Cậu phải tạo ra sự hỗn loạn tại những điểm đó."
Đức mở phong bì, lướt qua ba mảnh giấy chứa tọa độ và chi tiết kỹ thuật. Trạm phát sóng, cột điện, bức tượng.
"Tớ cần Ý Niệm Phá Vỡ," Đức trầm ngâm. "Tớ không phải là Mai. Tớ không có sức mạnh Ý Thức. Tớ chỉ là một nhà thiết kế. Nhưng tớ có thể tạo ra sự méo mó hình học."
Đức rút điện thoại ra và mở một ứng dụng mô hình 3D. Anh ta xoay một hình khối lập phương ảo trên màn hình.
"Tớ sẽ không dùng búa tạ. Tớ sẽ dùng Sự Phủ Định Hình Học," Đức nói, ánh mắt anh ta lấp lánh sự điên rồ của một nghệ sĩ. "Tớ sẽ tạo ra Tần Số Ẩn—một xung sóng âm tần số cực thấp được điều chỉnh để cộng hưởng với sự sai lệch 1,5 độ trong cấu trúc của cậu. Nó sẽ là một Lỗ Hổng Logic."
"Cậu có thể làm được điều đó?" Nhật hỏi, ngạc nhiên.
"Tớ không biết. Nhưng nếu Bán Nguyệt là Logic Tĩnh Học, thì tớ là Ý Niệm Phi Vật Chất của sự méo mó. Tớ sẽ phải sử dụng tất cả loa trầm, tất cả loa siêu trầm của tớ. Tớ sẽ phải biến âm thanh thành hình học để phá vỡ sự tĩnh lặng của cô ấy."
Đức cất phong bì vào túi áo. "Việc của tớ là tạo ra sự hỗn loạn. Còn việc của cậu?"
"Giai đoạn Ba," Nhật đáp, giọng anh trầm xuống. "Nền Móng Bất Biến. Nơi chôn cất của gia tộc Lãnh Cung. Nơi Ý Niệm Bán Nguyệt muốn tạo ra cơ thể vĩnh cửu. Tớ đã cài đặt Lỗ Thông Cảm Ứng tại trung tâm nền móng."
"Lỗ Thông Cảm Ứng... để kích hoạt Món Quà Tĩnh Lặng," Đức lặp lại, như thể đang phân tích một biểu tượng. "Cậu nói Món Quà là một ý niệm bị nén trong lòng đất. Một khoảng trống kiến trúc."
Nhật gật đầu. "Mẹ tớ, Hạnh, đã chết ở đó. Dubois cũng đã từng làm việc ở đó. Nếu có một khoảng trống cảm xúc hay một công thức tự hủy hoại được để lại, nó phải nằm dưới lòng móng cũ của Lãnh Cung, bị nén chặt bởi sự tĩnh lặng của kiến trúc."
"Vậy thì mục đích của cậu là gì? Khi tớ phá hủy ba điểm, năng lượng sẽ bị giải phóng. Nhưng nếu Bán Nguyệt đã neo đậu Giai đoạn Ba, cô ấy vẫn thắng."
"Nếu cậu phá hủy ba điểm, Lõi Năng Lượng Tĩnh Học sẽ bị giải phóng và gây ra một cú sốc hỗn loạn. Cùng lúc đó, tớ sẽ kích hoạt Lỗ Thông Cảm Ứng bằng cách đổ năng lượng tối đa của công trình lên Món Quà Tĩnh Lặng, giải phóng Ý Niệm Bị Nén."
"Sự hỗn loạn kép," Đức tóm tắt. "Một từ bên ngoài, một từ bên trong."
"Đúng. Đó là cách duy nhất để tạo ra một khe hở. Một khe hở đủ lớn để Mai có thể thoát ra khỏi sự kiểm soát của Ý Niệm Bán Nguyệt. Chỉ khi đó, Ý Chí Cảm Xúc của cô ấy mới có thể trở lại vật chủ."
Đức nhìn lên bầu trời đêm, nơi ánh trăng lưỡi liềm mỏng manh đã bắt đầu lặn xuống. "Nguy hiểm. Nhưng logic của sự phản kháng là hợp lý."
Đột nhiên, Đức quay lại nhìn thẳng vào Nhật, lần đầu tiên. "Tớ sẽ làm. Tớ là Hoàn Cầu Nén. Tớ sẽ tạo ra sự méo mó cần thiết."
Rầm!
Một tiếng nổ trầm đục, vô hình vọng đến từ phía xa, từ khu đất cũ của Gia Tộc Lãnh Cung. Cả Nhật và Đức đều cảm nhận được nó, không phải bằng tai, mà bằng cảm giác nén đột ngột trong lồng ngực.
"Cô ấy đang bắt đầu Giai đoạn Ba," Nhật thốt lên, cơ thể anh căng cứng. "Nền Móng Bất Biến đã được neo đậu. Tớ không còn nhiều thời gian nữa."
"Phải hành động ngay. Tớ sẽ bắt đầu với Điểm Lặp Lại Thứ Hai—cột điện cao thế, ngay gần tọa độ tớ gửi cho cậu," Đức nói, nhanh chóng di chuyển. "Cậu đi đâu?"
"Tớ phải quay lại Lãnh Cung. Tớ phải là người cuối cùng ở đó. Tớ là Kiến Trúc Sư. Tớ phải ở lại để kích hoạt Lỗ Thông Cảm Ứng."
"Hãy cẩn thận, Nhật. Cô ấy đã chấp nhận sự hoàn hảo của cậu, nhưng cô ấy sẽ không tha thứ cho sự phản bội của nó."
Nhật gật đầu. "Tớ biết. Tớ đã trao đổi ý niệm để lấy cơ hội."
Hai người nhanh chóng rời đi, biến mất vào những con hẻm khác nhau. Đức, với điện thoại và những chiếc loa trầm, bắt đầu cuộc chiến của Hình Học và Âm Thanh. Nhật, với sổ phác thảo và cây bút chì, bắt đầu cuộc hành trình cuối cùng đến cái nôi của sự hỗn loạn—Hầm ngầm Gia Tộc Lãnh Cung.
Khi chạy, Nhật tập trung vào hình ảnh của Mai. Anh phải tìm ra chính xác vật phẩm hay ký ức nào nằm trong Món Quà Tĩnh Lặng đó. Anh nhớ lại những lời cuối cùng của mẹ anh, Hạnh, về việc Lãnh Cung đã tạo ra một khoảng trống để chống lại sự hoàn hảo của Dubois.
"Sự trống rỗng không phải là cái chết, Nhật. Đó là sự Chờ Đợi Ký Ức," lời Hạnh vang vọng trong tâm trí anh. Món Quà Tĩnh Lặng không phải là vũ khí, nó là một chiếc hộp chứa đựng ký ức thuần khiết, được nén bởi áp lực kiến trúc trong nhiều thập kỷ, chỉ chờ được giải phóng.
Và Nhật biết, chỉ có cảm xúc mạnh nhất mới có thể đối đầu với logic hoàn hảo. Anh phải đặt cược vào tình yêu của mình với Mai và tình yêu của Hạnh dành cho anh. Đó là những lực phi tuyến tính duy nhất mà Ý Niệm Bán Nguyệt không thể tính toán.
Anh nhìn thấy một ánh sáng trắng lóe lên ở phía chân trời, nơi Đài Thiên Văn cũ tọa lạc. Cấu trúc Đơn Cực Giai đoạn Một đang hoạt động hết công suất. Nó đang hút tĩnh lặng từ mọi nơi. Sự tĩnh lặng đó đang dồn nén lại, chờ đợi để được giải phóng bởi vết nứt mà anh và Đức đã tạo ra. Trận chiến cuối cùng đã bắt đầu.