linh hồn dị diện: lời nguyền áo trắng

Chương 12: Sự Tìm Kiếm Món Quà Tĩnh Lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nhật bước vào căn hộ cũ kỹ mà Bán Nguyệt đã "sắp đặt." Đó là một không gian chật hẹp, đầy bụi bặm, nằm ở tầng trệt của một khu chung cư đã xuống cấp. Điều duy nhất khiến căn phòng trở nên khác thường là sự yên tĩnh tuyệt đối và ánh sáng trắng lạnh lẽo đến từ một nguồn không xác định. Mọi thứ đều có vẻ Tĩnh Lặng một cách giả tạo, như thể Bán Nguyệt đã áp đặt một lớp vỏ logic mỏng manh lên sự hỗn loạn tự nhiên của một khu dân cư đông đúc.

Trên bàn, anh thấy một chồng giấy vẽ kiến trúc trắng tinh, bút chì kỹ thuật mới, và một hộp thức ăn được đóng gói hoàn hảo, không có nhãn mác—chỉ là dưỡng chất.

Nhật không cần nhìn ra cửa sổ để biết anh đang bị giám sát. Bán Nguyệt không cần người. Cô cần ý niệm. Mọi suy nghĩ của anh, mọi đường nét phác thảo, đều đang được cô theo dõi và thẩm thấu thông qua sợi dây kết nối vô hình đã được thiết lập.

Anh gục xuống chiếc ghế gỗ ọp ẹp. Cảm giác tội lỗi đè nặng lên anh. Anh đã thiết kế hai giai đoạn của một công trình hủy diệt. Hàng ngàn sinh linh sắp bị tước đoạt bản chất sống thuần khiết, và Mai, vật chủ yêu dấu của anh, đang bị giam cầm trong sự hoàn hảo của một vị thần.

Nhật nhắm mắt lại. Hình ảnh Mai bật khóc yếu ớt trong tâm trí anh hiện lên: Anh... anh phải tìm ra Món Quà Tĩnh Lặng.

Món Quà Tĩnh Lặng. Tĩnh Lặng là từ khóa mà Bán Nguyệt luôn tìm kiếm. Sự hoàn hảo của cô là sự Tĩnh Học—một trạng thái không đổi, không có rung động, không có cảm xúc méo mó. Nếu Mai gọi thứ đó là "Món Quà Tĩnh Lặng," thì đó phải là một thứ gì đó bị bỏ quên, một chi tiết kiến trúc bị xem nhẹ, một thứ mà Logic Thuần Khiết của Bán Nguyệt sẽ không bao giờ để tâm.

Anh đứng dậy, đi đến chiếc tủ cũ kỹ trong góc phòng. Anh lục lọi trong đống giấy tờ rác rưởi của người thuê cũ và tìm thấy một cuốn sách cũ bị mốc meo, bìa cứng đã mục nát, đó là một cuốn Sổ Tay Kiến Trúc Tháp Chàm cũ.

Một tia hy vọng lóe lên. Gia tộc Lãnh Cung, những người xây dựng đầu tiên, đã dùng kiến trúc cổ để neo sự hỗn loạn. Tháp Chàm là kiến trúc tôn vinh sự vĩnh cửu và sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Nhật lật trang sách. Anh bắt đầu tìm kiếm những chi tiết kiến trúc không có mục đích chức năng rõ ràng, những chi tiết được tạo ra chỉ vì ý niệm hoặc cảm xúc.

Anh cần hai thứ:

Thứ nhất: Giải mã Món Quà Tĩnh Lặng để cài đặt vết nứt cuối cùng vào Giai đoạn Ba.

Thứ hai: Tìm một đồng minh để phá hủy ba Điểm Lặp Lại Đơn Cực mà anh đã tạo ra.

Về đồng minh, Nhật biết anh không thể tin tưởng bất cứ ai trong tổ chức Lãnh Cung cũ. Những người sống sót hoặc đã Tha Hóa, hoặc quá sợ hãi. Anh cần một người hiểu về cấu trúc, nhưng lại hoàn toàn nằm ngoài logic của Bán Nguyệt.

Anh nghĩ đến Hùng, người đã chết. Hùng là người của Hỗn Loạn, một kẻ mưu mẹo, nhưng anh ta đã bị Dị Diện tiêu hủy.

Anh nghĩ đến Đức. Đức, người bạn cũ của anh và Mai, một nhà thiết kế đồ họa, luôn say mê các hình học không gian kỳ lạ và những lý thuyết âm mưu. Đức là một người có tâm trí chấp nhận được sự vô lý.

Nhật lấy điện thoại. Anh không thể gọi điện trực tiếp. Bán Nguyệt sẽ nghe thấy.

Anh phải giao tiếp bằng Ngôn Ngữ Cấu Trúc.

Anh mở một ứng dụng thiết kế 3D đơn giản trên chiếc laptop cũ kỹ của người thuê trước. Anh bắt đầu tạo ra một mô hình 3D của Điểm Lặp Lại Đơn Cực đầu tiên—trạm phát sóng di động. Anh phóng to vết nứt đã được che giấu: một hình vuông nhỏ bị lệch 1,5 độ so với trục chính.

Sau đó, anh tạo ra một mô hình của Cổng Thu Hút Ý Thức với Phòng Phản Chiếu Âm Thanh. Anh phóng to sự sai lệch độ dày ở điểm giao thoa phá hủy.

Cuối cùng, anh kết hợp hai mô hình đó lại, tạo thành một hình ảnh trừu tượng, đầy sự bất đối xứng và hỗn loạn. Anh dùng mật mã màu sắc để đánh dấu ba vị trí của các Điểm Lặp Lại.

Anh không gửi nó qua email hay tin nhắn. Anh tải mô hình 3D đó lên một diễn đàn kiến trúc cũ kỹ, nơi anh và Đức từng chia sẻ những ý tưởng điên rồ thời sinh viên. Anh đặt tên cho tệp là "Tĩnh Học bị Hủy Bỏ (Reverse Static)" và viết một mô tả: "Đây là một nghiên cứu về sự phá vỡ cấu trúc hoàn hảo. Ai có thể tìm ra ba điểm yếu của nó? Cần tìm Món Quà Tĩnh Lặng."

Đó là một cú ném chai xuống biển. Nếu Đức thấy, anh ta sẽ hiểu. Nếu không, Nhật phải tự mình hành động.

Quay trở lại với Món Quà Tĩnh Lặng. Anh lật lại cuốn Sổ Tay Kiến Trúc Tháp Chàm.

Tháp Chàm tôn thờ Linga và Yoni—sự hợp nhất của Nam và Nữ, sự cân bằng của sự sáng tạo và hủy diệt. Bán Nguyệt là sự cân bằng logic, nhưng cô không phải là sự sáng tạo. Cô là sự tái tổ chức.

Nhật tìm thấy một phần nói về Kỹ Thuật Xây Dựng Không Vữa. Những khối đá được mài giũa hoàn hảo, xếp chồng lên nhau mà không cần chất kết dính. Sự ổn định được tạo ra bởi sự đối xứng tuyệt đối và áp lực nén vĩnh cửu.

Anh đọc về một chi tiết kiến trúc: Hố Lắng Trầm Tích (Sediment Pit). Đây là một hố nhỏ, rỗng, được xây dựng dưới lòng móng của tháp. Nó không có chức năng chịu lực. Nó được thiết kế để chứa một vật phẩm thiêng liêng hoặc một lời nguyền, thứ sẽ bị nén vĩnh viễn bởi trọng lượng của ngọn tháp, trở thành một lực phản kháng tĩnh lặng chống lại sự hỗn loạn của thời gian.

"Món Quà Tĩnh Lặng... là một khoảng trống," Nhật thì thầm. "Một ý niệm bị nén."

Anh nhớ lại hầm ngầm của Gia Tộc Lãnh Cung—nơi Bán Nguyệt muốn xây dựng Giai đoạn Ba. Hầm ngầm đó chắc chắn là một kiến trúc cổ xưa, có liên quan đến những người xây dựng Lãnh Cung đầu tiên.

Anh tin rằng Món Quà Tĩnh Lặng là một khoảng trống kiến trúc do mẹ anh, Hạnh, hoặc Dubois cố tình để lại trong cấu trúc của Gia Tộc Lãnh Cung, ngay tại nơi Bán Nguyệt muốn đặt Nền Móng Bất Biến.

Khoảng trống đó có thể chứa đựng Ý Thức Cảm Xúc đã bị nén chặt của Hạnh, hoặc một công thức tự hủy hoại của Dubois, thứ sẽ được giải phóng khi Bán Nguyệt cố gắng neo đậu Giai đoạn Ba.

Nhật cầm bút chì lên. Anh bắt đầu phác thảo Nền Móng Bất Biến (Immutable Foundation) cho Giai đoạn Ba: Cấu Trúc Khuôn Mặt Vĩnh Cửu.

Anh phải thiết kế một nền móng phức tạp, sâu hơn cả Đài Thiên Văn. Nó phải là một hệ thống móng cọc chống rung chấn tuyệt đối, một kiến trúc được xây dựng để tồn tại qua mọi thảm họa.

Anh thiết kế một Lưới Địa Động Lực (Geodynamic Grid) bằng vật liệu trắng bạc để bao bọc toàn bộ khu vực ngầm. Mục đích của lưới này là để cân bằng mọi áp lực và rung động, đảm bảo sự Bất Biến của nền móng.

Bán Nguyệt cần sự hoàn hảo. Nhật cho cô sự hoàn hảo.

Tuy nhiên, ở trung tâm của Lưới Địa Động Lực, ngay tại điểm giao nhau của ba trục chịu lực chính, Nhật thiết kế một Lỗ Thông Cảm Ứng (Sensory Aperture) sâu xuống lòng đất.

"Đó là Lỗ Thông Khí Tĩnh Học," Nhật giải thích trong tâm trí, tự nhủ. "Cấu trúc phải thở. Nếu không, áp lực nén từ lõi năng lượng sẽ làm nổ tung nền móng."

Nhật biết Bán Nguyệt đang lắng nghe. Cô sẽ chấp nhận logic đó, vì một cấu trúc hoàn hảo cần phải có cơ chế phòng ngừa.

Nhưng Lỗ Thông Cảm Ứng đó không phải để thở. Nó được thiết kế để tiếp xúc và kích hoạt Món Quà Tĩnh Lặng—khoảng trống bị nén trong lòng đất. Khi Bán Nguyệt đổ năng lượng vào Nền Móng Bất Biến, áp lực đó sẽ đẩy Ý Niệm bị nén (Món Quà) lên qua Lỗ Thông Cảm Ứng, gây ra sự hỗn loạn ngay tại trung tâm của công trình.

Nhật làm việc không ngừng nghỉ. Anh không còn quan tâm đến vẻ ngoài. Đôi mắt anh đỏ ngầu vì thiếu ngủ.

Khoảng nửa đêm, khi anh đang hoàn thiện bản vẽ mặt cắt của Buồng Khuôn Mặt Vĩnh Cửu (Buồng chứa Bản Chất Sống và Ý Niệm Bán Nguyệt), màn hình laptop của anh bỗng nhấp nháy.

Có một phản hồi trên diễn đàn kiến trúc cũ kỹ.

Nó đến từ một tài khoản ẩn danh, chỉ ghi là "HCN" (Hoàn Cầu Nén).

Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn, không có chữ cái, chỉ có một chuỗi hình học:

$$\sum_{i=1}^{3} \vec{F}_i = \text{Cube}$$

Sau đó là tọa độ GPS của một địa điểm trong thành phố, rất gần khu vực mà Nhật biết là Điểm Lặp Lại Đơn Cực thứ hai (cột điện cao thế).

$$\sum_{i=1}^{3} \vec{F}_i = \text{Cube}$$

: Tổng của ba lực (ba điểm yếu) bằng một Khối Lập Phương (một cấu trúc hoàn hảo khác). HCN đang nói rằng, để giải quyết vấn đề của ba điểm yếu, phải sử dụng một cấu trúc để chống lại chúng.

Và "Cube" (Khối Lập Phương) gợi nhớ đến biệt danh cũ của Đức, người luôn mê mẩn hình học khối lập phương trong thiết kế.

Đức đã nhận được tin nhắn. Đức đã hiểu.

Nhật cảm thấy một luồng adrenaline mạnh mẽ chạy khắp cơ thể. Anh không còn đơn độc. Anh có một đồng minh, một người nằm ngoài sự kiểm soát của Bán Nguyệt vì anh ta chỉ làm việc dựa trên ý niệm hình học thuần túy, không phải logic kiến trúc thực tế.

Nhật nhanh chóng vẽ một hình ảnh phản hồi. Anh vẽ một ngọn lửa đang lan ra từ ba điểm nhỏ trên một đường thẳng (ba Điểm Lặp Lại bị phá hủy), sau đó vẽ một hình cầu (Cổng Thu Hút Ý Thức) đang bị nứt.

Anh gửi nó đi. Phản hồi đến ngay lập tức. Chỉ là một hình ảnh động đơn giản: một khối lập phương quay tròn, sau đó biến mất.

"HCN" đã nắm được ý đồ.

Nhật quay trở lại với bản vẽ của mình. Anh đã hoàn thành Nền Móng Bất Biến. Giờ đây, anh phải chờ đợi. Anh biết Bán Nguyệt đang bận rộn xây dựng Giai đoạn Hai tại bệnh viện.

Anh phải rời khỏi đây.

Anh cẩn thận xé ba mảnh giấy nhỏ từ sổ phác thảo, ghi lại chi tiết chính xác về vị trí của ba Điểm Lặp Lại Đơn Cực, và cách thức để phá hủy chúng (chỉ cần tạo ra một rung động phi tuyến tính tại điểm yếu vật lý). Anh đặt chúng vào một chiếc phong bì cũ.

Nhật mở cửa sổ. Dưới ánh trăng lưỡi liềm mỏng manh, thành phố vẫn ngủ yên. Anh biết, sự yên bình này chỉ là tạm thời, là sự tĩnh lặng nhân tạo do Giai đoạn Một mang lại.

Anh trèo ra khỏi cửa sổ, lẻn vào bóng tối. Anh phải tìm một nơi để giao phong bì cho Đức, một nơi không bị Bán Nguyệt giám sát.

Địa điểm anh chọn là Tháp Đôi Sài Gòn, một công trình kiến trúc của sự đối xứng và tham vọng, một nơi mà sự méo mó của con người là rõ ràng nhất.

Trước khi đi, Nhật nhìn lại căn hộ. Anh nhìn vào khoảng không nơi Mai đã từng ngồi. Món Quà Tĩnh Lặng. Anh đã gieo hạt giống của sự hủy diệt vào công trình của cô. Giờ đây, anh phải tin tưởng vào Ý Niệm Hình Học của Đức và Ý Chí Cảm Xúc của Mai để kích hoạt chúng.

Anh chạy. Anh không còn là kiến trúc sư bị săn đuổi nữa. Anh là người mang vết nứt chạy đua với sự hoàn hảo của một vị thần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×