“Ngươi đã sẵn sàng chưa?” Huyền Đạo hỏi.
“Vâng! Tôi đã sẵn sàng!” Trần Minh khẳng định, nhưng bên trong vẫn cảm thấy một chút lo lắng.
“Nhớ kỹ, trong rừng này có nhiều sinh vật không bình thường. Chúng sẽ thử thách sức mạnh và tâm trí của ngươi. Đừng để cảm xúc chi phối,” Huyền Đạo dặn dò.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ kiên định!” Trần Minh đáp, tay nắm chặt lại.
Hai thầy trò tiến vào rừng sâu. Âm thanh của những chiếc lá xào xạc, tiếng chim hót vọng lại khiến không khí trở nên sống động nhưng cũng đầy bí ẩn. Trần Minh cảm nhận được sự hồi hộp, nhịp tim cậu đập mạnh hơn.
“Nhìn kìa, Huyền Đạo! Đằng kia có cái gì đó!” Trần Minh chỉ tay về phía một cái cây to lớn, nơi có một bóng đen đang di chuyển.
“Đó là một con yêu thú. Nó sẽ thử sức ngươi. Hãy chuẩn bị!” Huyền Đạo nói và lùi lại một bước.
“Tôi... tôi phải làm gì?” Trần Minh lo lắng hỏi.
“Thứ nhất, hãy quan sát nó. Thứ hai, hãy sử dụng những gì ngươi đã học được trong quá trình Luyện Khí,” Huyền Đạo chỉ dẫn.
Trần Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Con yêu thú từ từ tiến lại gần, đó là một con báo với bộ lông đen tuyền, ánh mắt sắc lạnh như dao. Nó dừng lại, nhìn chằm chằm vào Trần Minh.
“Chào mừng đến với thử thách đầu tiên, tiểu tử!” con báo lên tiếng, giọng nói vang vọng khắp khu rừng.
“Hả? Nó biết nói?” Trần Minh há hốc miệng, cảm thấy kinh ngạc.
“Đừng để sự ngạc nhiên làm mất tập trung. Ngươi phải đối mặt với nó!” Huyền Đạo nhắc nhở.
“Đúng rồi, tôi phải làm điều đó!” Trần Minh thì thầm với bản thân, tự động viên.
“Ngươi nghĩ mình có thể trở thành tu sĩ chỉ bằng những câu chuyện cổ tích sao? Hãy cho ta thấy sức mạnh của ngươi!” con báo nói, gào lên như thách thức.
“Tôi không sợ! Tôi sẽ chiến đấu!” Trần Minh nói, cảm giác khí huyết sôi sục. Cậu bắt đầu hít thở đều, cố gắng điều hòa khí trong cơ thể.
“Tốt! Hãy tấn công!” Huyền Đạo cổ vũ.
Trần Minh tiến lên, tập trung toàn bộ năng lượng vào bàn tay, cảm nhận từng dòng khí lưu thông. Cậu lao về phía con báo, đưa tay ra như một cú đấm mạnh mẽ.
“Ha! Ngươi không có sức mạnh đâu, tiểu tử!” con báo cười khinh bỉ và tránh né cú đấm của Trần Minh dễ dàng.
“Không!” Trần Minh cảm thấy thất vọng. “Tôi phải cố gắng hơn nữa!”
“Ngươi cần phải hiểu rõ bản thân! Hãy tập trung vào khí lực bên trong!” Huyền Đạo hô to.
“Khí lực bên trong…” Trần Minh lẩm bẩm, hít vào một hơi thật sâu. Cậu tập trung vào Đan Điền, cảm nhận dòng khí từ bên trong. Cậu cảm thấy cơ thể dần dần ấm lên.
“Đó là đúng! Giờ hãy tấn công lần nữa!” Huyền Đạo khích lệ.
Trần Minh cảm nhận sức mạnh đang dâng trào, cậu nhắm mắt lại, tập trung vào con báo, và lao lên một lần nữa. Lần này, cậu không chỉ dùng sức mạnh, mà còn thêm cả sự linh hoạt.
“Tấn công!” Huyền Đạo hô lớn.
Cậu đấm ra, mạnh mẽ và chính xác. Con báo không kịp né tránh, cú đấm của Trần Minh đánh trúng, khiến nó lùi lại vài bước.
“Đúng rồi! Tiếp tục!” Huyền Đạo cổ vũ.
“Lần này tôi sẽ không bỏ cuộc!” Trần Minh thầm nghĩ. Cậu không cho con báo có thời gian hồi phục. Cậu tiến lên, sử dụng những đòn liên tiếp, cảm nhận khí lực lưu thông trong cơ thể.
“Ngươi khá đấy! Nhưng hãy cẩn thận!” con báo nói, giọng nói có phần tôn trọng nhưng cũng không kém phần nguy hiểm.
“Cảm ơn!” Trần Minh trả lời, cảm giác tự tin trỗi dậy. “Tôi sẽ không để bạn thất vọng!”
Con báo gầm lên, “Thế thì ta sẽ dùng toàn lực!” và nhảy vọt về phía Trần Minh, những móng vuốt sắc nhọn lộ ra.
“Đừng để mình bị dồn vào thế khó!” Huyền Đạo nhắc nhở. “Dùng kỹ thuật mà ngươi đã học!”
Trần Minh cố gắng lùi lại, giữ khoảng cách. Cậu nhớ đến những bài học về việc điều hòa khí lực. Cậu hít vào thật sâu và thả lỏng cơ thể, sẵn sàng cho những đòn tấn công tiếp theo.
“Tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu!” cậu tuyên bố, bước chân kiên định.
Cú nhảy của con báo đến gần, Trần Minh nhắm lại, thả khí ra và quay người, phản công bằng một cú đá chính xác vào hông của nó.
“Uhm!” con báo rống lên, lảo đảo ngã xuống. “Không tệ! Có vẻ ngươi đã học được chút ít!”
“Đó chỉ là khởi đầu! Tôi sẽ còn mạnh mẽ hơn!” Trần Minh thách thức.
“Tốt! Hãy tiếp tục đi!” Huyền Đạo kêu lên.
Con báo đứng dậy, tức giận. “Thật không thể tin được! Ngươi đã mạnh mẽ hơn ta tưởng.”
Trần Minh thở hổn hển, nhưng lòng cậu tràn đầy nhiệt huyết. “Tôi sẽ không từ bỏ! Hãy cho tôi thấy sức mạnh của bạn!”
“Ngươi thật sự quyết tâm. Tốt! Vậy hãy chiến đấu thêm một lần nữa!” con báo hô lớn.
Trần Minh không do dự, cậu lao lên lần nữa, không chỉ dựa vào sức mạnh mà còn cả tâm trí. Cậu cảm nhận được mỗi động tác, mỗi nhịp thở, và nhận ra rằng sức mạnh không chỉ nằm ở cơ bắp mà còn ở tinh thần.
Cuộc chiến giữa họ kéo dài một lúc, cả hai đều cảm thấy mệt mỏi nhưng không ai nhường ai. Cuối cùng, sau một cú tấn công mạnh mẽ, Trần Minh đã hạ gục được con báo.
“Ta đã bại! Ngươi thực sự không tầm thường, tiểu tử!” con báo nói, thở hổn hển. “Ngươi có tiềm năng lớn. Hãy tiếp tục tu luyện, và một ngày nào đó, ngươi sẽ trở thành một bậc thầy.”
“Cảm ơn! Tôi sẽ không từ bỏ!” Trần Minh đáp, lòng tràn đầy tự hào và quyết tâm.
“Nhưng đừng quên, thử thách chỉ mới bắt đầu. Đây mới chỉ là một phần nhỏ trong hành trình của ngươi,” Huyền Đạo nói, gương mặt ông vẫn nghiêm túc.
“Vâng! Tôi sẽ chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo!” Trần Minh nói, lòng tin đã được củng cố.
“Rất tốt! Bây giờ hãy trở về, nghỉ ngơi và chuẩn bị cho những gì sắp tới. Còn nhiều điều mà ngươi cần học,” Huyền Đạo ra lệnh.
Trần Minh gật đầu, trái tim cậu rộn ràng trong niềm hạnh phúc. “Tôi sẽ không làm ngài thất vọng! Cảm ơn ngài đã dạy bảo!”
Hai thầy trò rời khỏi khu rừng, bước ra khỏi bóng tối và trở về ánh sáng, nơi con đường tu luyện đang chờ đợi phía trước. Cảm giác như những cánh cửa mới đang mở ra, và hành trình trở thành một người tu tiên chỉ mới bắt đầu.
Kết thúc Chương Hai