Linh khí Thiên Dịa

Chương 3: Cảm Giác Mới: Thiên Địa Linh Khí


trước sau

Trời đã dần tối, những tia sáng cuối cùng của mặt trời lặn dần sau chân trời, nhuộm vàng bầu trời trong ánh hoàng hôn. Trần Minh và Huyền Đạo trở về đến tòa trang viên của môn phái. Cảm giác mệt mỏi lắng xuống nhưng niềm hưng phấn trong lòng vẫn không dứt.

 

“Thầy, liệu tôi có thể luyện tập thêm không?” Trần Minh hỏi, ánh mắt sáng lên như ngọn đèn, đầy quyết tâm.

 

“Ngươi vừa trải qua một thử thách lớn, cần phải nghỉ ngơi,” Huyền Đạo đáp, nhưng không giấu được nụ cười hài lòng. “Tuy nhiên, nếu ngươi còn sức, ta có thể chỉ cho ngươi thêm vài kỹ thuật.”

 

“Tôi muốn học thêm! Tôi không muốn lãng phí thời gian!” Trần Minh khẩn khoản, lòng không thể kiềm chế.

 

“Được rồi, nhưng phải đảm bảo rằng ngươi không quá sức. Vậy hãy vào trong và thay trang phục khác đã,” Huyền Đạo chỉ vào căn phòng bên cạnh, nơi ánh sáng từ những chiếc đèn lồng rọi sáng khung cảnh.

 

“Vâng, thầy!” Trần Minh hối hả chạy vào.

 

Khi trở ra, Trần Minh thấy Huyền Đạo đang đứng trước một bức tường lớn, tay ông vẽ lên không trung những ký tự kỳ lạ bằng một cây bút tinh xảo.

 

“Đây là Kinh Mạch Đồ, nơi chỉ dẫn cho ngươi về các kinh mạch trong cơ thể. Học thuộc chúng, ngươi sẽ biết cách điều hòa khí lực,” Huyền Đạo giải thích, ánh mắt đầy uy nghiêm.

 

“Nhưng làm thế nào để học chúng một cách hiệu quả?” Trần Minh hỏi, ánh mắt tràn đầy tò mò.

 

“Phải bắt đầu từ việc thấu hiểu chúng. Hãy tưởng tượng mỗi kinh mạch như một con đường. Nếu ngươi biết cách dẫn khí qua đó, ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn,” Huyền Đạo đáp, giọng điệu trầm ấm.

 

“Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ tập trung học thuộc từng ký tự!” Trần Minh gật đầu quyết tâm.

 

“Vậy hãy bắt đầu với Kinh Mạch Nhâm. Nó là đường dẫn khí từ dưới lên trên, rất quan trọng trong việc tạo ra nội đan,” Huyền Đạo chỉ vào ký tự trên tường, ngón tay ông tỏa ra một luồng ánh sáng mờ ảo.

 

“Được rồi, tôi sẽ cố gắng!” Trần Minh thì thầm và bắt đầu tập trung.

 

Huyền Đạo quan sát Trần Minh, thấy được sự nỗ lực và quyết tâm trong ánh mắt cậu. “Nhớ rằng, không chỉ có sức mạnh mà còn cần sự kiên nhẫn. Đừng nản lòng nếu chưa hiểu ngay.”

 

“Tôi sẽ không từ bỏ! Tôi sẽ trở thành một tu sĩ vĩ đại!” Trần Minh khẳng định, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết.

 

“Giờ hãy luyện tập hơi thở. Đừng vội vàng, hãy thả lỏng cơ thể. Hít vào thật sâu, cảm nhận không khí tràn đầy trong phổi.” Huyền Đạo bắt đầu hướng dẫn.

 

Trần Minh nghe theo, cậu hít vào thật sâu, cảm nhận không khí len lỏi vào từng ngóc ngách của cơ thể. “Tôi có thể cảm nhận được khí, nó như một dòng suối chảy qua cơ thể,” cậu thì thầm.

 

“Đúng! Giờ hãy hình dung nó chảy theo các kinh mạch mà ngươi đã học,” Huyền Đạo nói, giọng điệu đầy kiên nhẫn.

 

Cảm nhận dòng khí trong cơ thể, Trần Minh cố gắng dẫn dắt nó theo hình ảnh của các kinh mạch. “Tôi cảm thấy như một dòng nước chảy, nó rất mượt mà!” cậu kêu lên.

 

“Tốt! Cố gắng duy trì cảm giác đó. Điều này sẽ giúp ngươi kiểm soát khí lực tốt hơn,” Huyền Đạo khích lệ.

 

Trần Minh mở mắt ra, cảm thấy đầy phấn khích. “Thầy, tôi cảm giác như mình có thể làm được!”

 

“Cảm giác là rất tốt, nhưng đừng quên thực tế. Thử thách sẽ không dừng lại,” Huyền Đạo nhắc nhở, ánh mắt ông trở nên nghiêm túc.

 

“Vâng, thầy! Tôi sẽ không quên điều đó!” Trần Minh trả lời với sự nghiêm túc.

 

Một lúc sau, Huyền Đạo đưa cho Trần Minh một viên đan dược nhỏ màu xanh lá cây, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng. “Đây là đan dược hỗ trợ giúp ngươi trong quá trình luyện tập. Hãy uống nó trước khi tiếp tục.”

 

“Cảm ơn thầy! Tôi rất trân trọng điều này!” Trần Minh vui vẻ nhận lấy, lòng dâng trào cảm kích.

 

“Hãy nhớ, không có đan dược nào thay thế cho việc tu luyện chăm chỉ. Ngươi cần phải tự mình vượt qua những thử thách,” Huyền Đạo nhấn mạnh, ánh mắt ông dán chặt vào Trần Minh.

 

“Dạ, tôi sẽ luôn cố gắng!” Trần Minh nói, lòng quyết tâm tràn đầy.

 

“Giờ hãy luyện tập thêm kỹ thuật chiến đấu mà ta đã dạy cho ngươi. Hãy nhớ rằng, sức mạnh không chỉ đến từ việc học thuộc lòng, mà còn từ việc áp dụng vào thực tế,” Huyền Đạo khuyến khích, tạo động lực cho Trần Minh.

 

“Vâng, thầy!” Trần Minh chuẩn bị tư thế, đôi mắt sáng lên.

 

“Ta sẽ tấn công ngươi. Cố gắng né tránh hoặc phản công!” Huyền Đạo ra lệnh và nhanh chóng lao về phía Trần Minh.

 

Trần Minh không chần chừ, cậu lao người sang bên trái, né tránh cú đấm mạnh mẽ của Huyền Đạo. “Tôi đã thành công trong lần đầu tiên!” cậu tự hào nghĩ.

 

“Tốt, nhưng đừng để sự tự mãn làm ngươi lơ là. Hãy tiếp tục!” Huyền Đạo không ngừng tấn công, tạo áp lực lên Trần Minh.

 

Trần Minh cảm nhận được khí trong cơ thể dâng trào, lòng dũng cảm bùng lên. “Tôi sẽ không lùi bước!” cậu thét lên, và lao vào phản công.

 

“Phản công đi! Hãy mạnh mẽ!” Huyền Đạo khích lệ, đồng thời điều chỉnh các đòn tấn công của mình để tạo cơ hội cho Trần Minh.

 

Trần Minh cảm thấy dòng khí trong người như được tiếp thêm sức mạnh. Cậu giơ tay lên, nhanh chóng thực hiện một cú đá mạnh mẽ về phía Huyền Đạo. “Nhìn này, thầy!” cậu cười vui vẻ.

 

Huyền Đạo tránh cú đá một cách khéo léo. “Tốt lắm, nhưng cần thêm tốc độ và sự chính xác. Ngươi cần học cách dự đoán động thái của đối thủ.”

 

“Dự đoán động thái?” Trần Minh thắc mắc, hơi hoang mang.

 

“Đúng vậy. Nhìn vào cơ thể đối thủ, cảm nhận hơi thở của họ. Từ đó, ngươi sẽ biết họ sẽ làm gì tiếp theo,” Huyền Đạo giải thích, giọng điệu dạy bảo.

 

“Vậy tôi cần phải chú ý vào từng chi tiết nhỏ.” Trần Minh ghi nhớ, lòng muốn học hỏi nhiều hơn.

 

“Đúng! Ngươi cũng có thể áp dụng nguyên tắc này vào khí công. Hãy luôn tỉnh táo và theo dõi mọi thứ xung quanh,” Huyền Đạo khuyến khích.

 

Cuộc chiến giữa họ diễn ra đầy kịch tính, mỗi cú tấn công và né tránh đều mang đến cho Trần Minh những bài học quý giá. Cậu cảm nhận sự tiến bộ của bản thân từng phút từng giây.

 

“Thầy, tôi có một câu hỏi,” Trần Minh đột ngột dừng lại sau một loạt đòn, nhìn Huyền Đạo với ánh mắt nghiêm túc.

 

“Cứ hỏi, đừng ngại,” Huyền Đạo đáp, vẻ mặt ông đã trở lại bình tĩnh.

 

“Làm thế nào để tôi có thể phát triển sức mạnh nhanh hơn? Tôi không muốn chậm lại trong quá trình tu luyện,” Trần Minh nói, có chút lo lắng.

 

“Hãy nhớ rằng, tốc độ không quan trọng bằng sự kiên trì. Mỗi người có một tốc độ khác nhau. Điều quan trọng là phải giữ vững tâm trí và không ngừng cố gắng,” Huyền Đạo nói.

 

“Vâng, tôi sẽ cố gắng!” Trần Minh đáp, lòng quyết tâm tăng lên.

 

Sau một hồi tập luyện, cả hai dừng lại để nghỉ ngơi. “Thầy, cảm ơn vì đã chỉ dạy tôi những điều quý báu!” Trần Minh thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán.

 

“Đó chỉ là khởi đầu. Ngươi cần tiếp tục nỗ lực để nâng cao


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!