Linh khí Thiên Dịa

Chương 6 : Thử thách: Thiên Địa Linh Khí


trước sau

 

Trời sáng dần, những tia nắng đầu tiên xuyên qua tán lá, làm cho không gian trong khu rừng trở nên ấm áp hơn. Trần Minh và Tống Mai thức dậy, cảm thấy sảng khoái sau một đêm tràn đầy giấc mơ đẹp. Họ đã nạp lại năng lượng, sẵn sàng cho những thử thách phía trước.

 

“Chúng ta sẽ bắt đầu hành trình hôm nay như thế nào?” Tống Mai hỏi, nhìn về phía bầu trời, nơi những đám mây trôi lững lờ. “Ngươi có cảm thấy có điều gì đặc biệt không?”

 

Trần Minh gật đầu, cảm giác như có một điều gì đó đang chờ đón họ ở phía trước. “Ta có một linh cảm. Hôm nay có thể là một ngày quan trọng.”

 

“Được rồi, vậy thì hãy chuẩn bị!” Tống Mai khích lệ, nhặt những thứ cần thiết để lên đường. “Ta sẽ theo sau ngươi, dẫn đường.”

 

Cả hai bắt đầu hành trình, hướng về phía Bắc, nơi có truyền thuyết về một nơi gọi là “Thánh Địa Tu Tiên,” nơi chứa đựng những bí mật lớn về tu luyện và có thể giúp họ tiến xa hơn trong con đường của mình. Trên đường đi, không khí trở nên căng thẳng khi một tiếng động lạ vang lên từ bụi rậm gần đó.

 

“Ngươi nghe thấy không?” Tống Mai khẽ thì thầm, đôi mắt cô mở to, tràn đầy lo lắng.

 

“Có, nhưng hãy bình tĩnh,” Trần Minh trả lời, cảm nhận được sự hồi hộp trong lòng. “Có thể chỉ là một con thú hoang.”

 

“Nhưng nếu không phải?” Tống Mai hỏi, giọng nói lộ rõ sự lo âu.

 

“Chúng ta phải chuẩn bị đối phó với bất kỳ tình huống nào,” Trần Minh đáp, ánh mắt kiên định. “Hãy để ta xem xét.”

 

Trần Minh từ từ tiến lại gần bụi rậm, nhịp tim đập nhanh, cảm giác hồi hộp như một con thú săn mồi. Anh hít một hơi thật sâu và dùng khí lực trong người để cảm nhận mọi thứ xung quanh. Đột nhiên, một bóng đen lao ra khỏi bụi rậm.

 

“Cẩn thận!” Tống Mai kêu lên, vội vàng đứng sau Trần Minh.

 

Một con sói lớn, bộ lông xám xịt, hai mắt sáng như đuốc, đứng trước mặt họ, gầm gừ với vẻ hung dữ. Trần Minh không hề nao núng, lòng anh tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta phải đối mặt với nó!”

 

“Ngươi điên à? Đó là một con sói hoang!” Tống Mai khẩn cầu, nhưng Trần Minh đã sẵn sàng. 

 

“Ta sẽ thu phục nó!” anh nói, và ngay lập tức bắt đầu tụ khí.

 

Trong khi Trần Minh chuẩn bị, Tống Mai lén lút tìm kiếm những thứ có thể dùng làm vũ khí. “Nếu ngươi không thể kiểm soát được nó, ta sẽ không ngồi yên đâu!” cô nói, giọng kiên quyết.

 

“Ta không định làm tổn thương nó,” Trần Minh khẳng định, ánh mắt không rời khỏi con sói. “Chỉ cần nó nhận ra sức mạnh của ta.”

 

Con sói gầm lên, lao về phía Trần Minh, nhưng anh đã kịp thời nhảy sang một bên, thả khí ra để chặn lại. “Dừng lại!” Trần Minh quát, dùng kỹ thuật khí công để tạo ra một bức tường vô hình giữa anh và con sói.

 

Con sói dừng lại, nhìn chằm chằm vào Trần Minh, vẻ mặt không còn hung dữ nữa, mà bắt đầu tò mò. “Hãy nghe ta nói, ta không muốn làm hại ngươi,” Trần Minh nhẹ nhàng nói, cố gắng kết nối với nó bằng tâm trí.

 

“Ngươi làm gì vậy? Ngươi có chắc là không muốn đánh nhau không?” Tống Mai lo lắng hỏi, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn con sói.

 

“Nghe ta, ta chỉ muốn giúp đỡ,” Trần Minh tiếp tục, ánh mắt anh dịu lại, tạo ra một bầu không khí hòa bình. 

 

Một khoảng lặng lẽ trôi qua, rồi con sói từ từ tiến lại gần hơn, mắt vẫn không rời Trần Minh. “Có vẻ như nó đang lắng nghe,” Trần Minh thầm nghĩ, nhưng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.

 

“Ngươi có chắc sẽ thành công không?” Tống Mai hỏi, giọng đầy lo âu.

 

“Chỉ cần ta bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn,” Trần Minh tự nhủ. Anh cúi thấp người, không tạo ra động tác gây hấn nào, tay anh nhẹ nhàng đưa ra phía trước. “Ta sẽ không làm hại ngươi.”

 

Cuối cùng, con sói dừng lại, dường như hiểu ra rằng Trần Minh không phải là một kẻ thù. “Tại sao ngươi lại ở đây?” nó hỏi, giọng nói trầm và đầy bí ẩn, khiến cả hai người phải sửng sốt.

 

“Ngươi... biết nói?” Tống Mai mở to mắt, kinh ngạc.

 

“Ta là một trong những sinh vật cổ xưa của khu rừng này,” con sói đáp, ánh mắt nghiêm túc. “Ngươi có sức mạnh, và ta có thể cảm nhận được điều đó. Nhưng sức mạnh không chỉ nằm ở khả năng chiến đấu. Điều quan trọng hơn là trái tim.”

 

“Chúng ta đang tìm kiếm Thánh Địa Tu Tiên,” Trần Minh giải thích. “Chúng ta muốn học hỏi và trở nên mạnh mẽ hơn.”

 

“Thánh Địa là nơi nguy hiểm,” con sói cảnh báo, “Nó không phải là nơi dành cho những kẻ yếu đuối. Nếu muốn đến đó, các ngươi cần phải vượt qua bài kiểm tra đầu tiên.”

 

“Bài kiểm tra?” Tống Mai hỏi, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt. “Nó là gì?”

 

“Đó là một cuộc đối đầu với những sinh vật bảo vệ Thánh Địa,” con sói đáp, ánh mắt kiên định. “Nếu các ngươi có đủ sức mạnh và tâm trí, sẽ vượt qua. Nhưng nếu không, sẽ có nguy hiểm chờ đợi.”

 

“Chúng ta sẽ làm gì?” Trần Minh hỏi, lòng anh dâng trào sự quyết tâm.

 

“Ta sẽ dẫn đường cho các ngươi, nhưng quyết định cuối cùng là ở các ngươi,” con sói nói. “Các ngươi phải chứng minh rằng mình xứng đáng.”

 

“Chúng ta sẵn sàng,” Trần Minh tuyên bố, giọng nói tràn đầy tự tin. “Đừng lo, chúng ta sẽ không từ bỏ!”

 

“Vậy thì hãy theo ta,” con sói đáp, quay lưng và dẫn họ đi vào sâu trong khu rừng.

 

Trong khi đi, Tống Mai vẫn không thể kiềm chế nổi sự lo lắng. “Ngươi có thật sự tin tưởng vào nó không? Biết đâu nó đang dẫn chúng ta vào một cái bẫy.”

 

“Ta không chắc, nhưng ta cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của nó,” Trần Minh đáp. “Hãy tin tưởng vào cảm giác của mình.”

 

Khi họ tiến sâu vào rừng, bầu không khí trở nên nặng nề, như thể có điều gì đó lớn lao đang chờ đợi. Trần Minh cảm thấy sự hồi hộp dâng trào, nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Cuộc hành trình này không chỉ là một bài kiểm tra, mà còn là một bước ngoặt quan trọng trong con đường tu luyện của họ.

 

“Ngươi đã sẵn sàng chưa?” Tống Mai thì thầm, lòng hồi hộp.

 

“Có lẽ là chưa, nhưng ta sẽ sẵn sàng,” Trần Minh đáp, lòng kiên định. “Dù thế nào đi chăng nữa, ta sẽ không từ bỏ.”

 

Khi họ tiến gần đến nơi được cho là Thánh Địa, lòng họ tràn ngập những suy nghĩ và hy vọng. Đây sẽ là một cuộc thử thách không chỉ về sức mạnh, mà còn về tình bạn, lòng kiên định và sự quyết tâm của họ. Họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, khám phá những bí mật của tu tiên và chứng minh rằng họ là những chiến binh thực sự trong thế giới này

Con sói dẫn Trần Minh và Tống Mai đi sâu vào rừng, không gian xung quanh dần thay đổi. Cây cối cao lớn và rậm rạp hơn, ánh sáng mặt trời trở nên yếu ớt khi những tán lá chằng chịt che khuất. Âm thanh của tiếng lá xào xạc và tiếng chim hót vang vọng trong không khí, nhưng sự tĩnh lặng đến rợn người của khu rừng cũng khiến cả hai cảm thấy hồi hộp.

 

“Chúng ta sắp đến nơi rồi,” con sói đột ngột lên tiếng, ngừng lại trước một khoảng đất trống lớn. “Đây là điểm khởi đầu cho thử thách.”

 

Trần Minh nhìn quanh, cảm nhận sự uy nghiêm và bí ẩn của nơi này. “Thử thách như thế nào?” anh hỏi, trong lòng không khỏi bồn chồn.

 

“Các ngươi sẽ phải vượt qua ba bài kiểm tra. Mỗi bài kiểm tra sẽ đo lường sức mạnh, trí tuệ và lòng kiên định của các ngươi,” con sói giải thích. “Chỉ khi hoàn thành cả ba bài, các ngươi mới có thể tiến vào Thánh Địa.”

 

“Nghe có vẻ khó khăn,” Tống Mai lầm bầm, cảm thấy áp lực đè nặng lên vai. “Nhưng không có gì là không thể!”

 

“Đúng vậy,” Trần Minh nói, quyết tâm không chịu thua. “Chúng ta đã đến đây thì phải cố gắng hết sức.”

 

“Bài kiểm tra đầu tiên sẽ bắt đầu ngay bây giờ,” con sói tuyên bố, ánh mắt nghiêm túc. “Hãy chuẩn bị tinh thần!”

 

Đột nhiên, không gian xung quanh bắt đầu chuyển động. Một cơn gió mạnh thổi qua, làm cho cây cối rung rinh và một cái bóng lớn xuất hiện trước mặt họ. Một sinh vật kỳ lạ xuất hiện, với bộ lông đen bóng và đôi mắt đỏ như lửa.

 

“Đây là Đồ Long,” con sói giới thiệu. “Nó sẽ là đối thủ của các ngươi trong bài kiểm tra này.”

 

“Chúng ta phải đánh bại nó?” Tống Mai hỏi, giọng lo lắng.

 

“Không hẳn,” con sói trả lời. “Các ngươi chỉ cần thể hiện sức mạnh và sự hợp tác. Nếu Đồ Long cảm nhận được sức mạnh từ các ngươi, nó sẽ bỏ qua.”

 

“Vậy thì làm sao để chứng minh điều đó?” Trần Minh hỏi, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng.

 

“Các ngươi cần phải kết nối với nhau bằng khí, thể hiện sự hòa hợp và sức mạnh nội tâm. Hãy để sức mạnh của hai người hòa quyện,” con sói hướng dẫn.

 

“Được rồi, ta sẽ cố gắng,” Trần Minh nói, ánh mắt quyết tâm. Anh đứng đối diện với Tống Mai, hai tay nắm chặt lại.

 

“Ta sẽ làm theo,” Tống Mai gật đầu, cảm nhận được sự tự tin từ Trần Minh. “Chúng ta cùng nhau nhé!”

 

Họ bắt đầu tụ khí, cảm nhận dòng khí trong cơ thể mình. Trần Minh thở sâu, tập trung vào từng nhịp thở, cố gắng tìm cách kết nối với Tống Mai. Cô cũng không hề chậm trễ, ánh mắt của họ giao nhau, tạo nên một cảm giác hòa hợp lạ kỳ.

 

“Cảm giác như có một sức mạnh đang hình thành giữa chúng ta,” Tống Mai nói, đôi mắt sáng rực. “Hãy để nó tràn ra!”

 

“Đúng vậy, hãy cảm nhận nó!” Trần Minh gật đầu, lòng tràn đầy nhiệt huyết.

 

Hai người bắt đầu chậm rãi di chuyển, vung tay và nhịp chân theo nhịp thở. Dòng khí từ cơ thể họ bắt đầu giao thoa, tạo ra một năng lượng mạnh mẽ giữa không gian. Đồ Long dừng lại, hai mắt nó mở to, cảm nhận được sức mạnh đang tỏa ra từ họ.

 

“Đúng rồi! Hãy để nó chảy tự nhiên!” con sói cổ vũ, giọng nói đầy phấn khích.

 

“Sắp được rồi!” Trần Minh thốt lên, một sức mạnh mới mẻ dâng trào trong anh. “Cảm nhận, hãy thả lỏng!”

 

“Ta cảm thấy nó,” Tống Mai kêu lên, ánh sáng từ khí của họ dần hình thành một vòng tròn quanh Đồ Long. “Nó đang lùi lại!”

 

Đồ Long bắt đầu gầm gừ, nhưng không tỏ ra hung dữ nữa. Nó đứng im, như thể đang bị cuốn vào sức mạnh của họ.

 

“Chúng ta sắp thành công!” Trần Minh hô lên, một niềm tự hào dâng trào trong lòng. “Hãy cùng nhau!”

 

“Hãy cùng nhau!” Tống Mai hô theo, cả hai cùng nhau nâng cao khí lực của mình. Ánh sáng xung quanh càng lúc càng mạnh, làm cho Đồ Long phải cúi đầu xuống.

 

Cuối cùng, con sói cất tiếng nói: “Dừng lại! Các ngươi đã vượt qua bài kiểm tra đầu tiên. Sức mạnh và sự hợp tác của các ngươi đã được chứng minh.”

 

Trần Minh và Tống Mai nhìn nhau, sự phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt họ. “Chúng ta làm được rồi!” Tống Mai reo lên, không thể kìm nén được niềm vui.

 

“Bài kiểm tra tiếp theo sẽ bắt đầu,” con sói nói, nhưng ánh mắt của nó trở nên nghiêm túc. “Bài kiểm tra thứ hai sẽ yêu cầu trí tuệ của các ngươi.”

 

“Hãy cho chúng ta biết thêm chi tiết!” Trần Minh đáp, lòng đầy háo hức.

 

“Các ngươi sẽ phải giải mã một câu đố cổ xưa,” con sói giải thích. “Nếu không giải được, các ngươi sẽ không thể tiến xa hơn.”

 

“Câu đố cổ xưa?” Tống Mai thốt lên, lo lắng. “Chúng ta có thể làm được không?”

 

“Chúng ta sẽ cố gắng hết sức!” Trần Minh trấn an, cảm nhận được sự căng thẳng của Tống Mai. “Đừng lo lắng. Hãy để chúng ta làm việc cùng nhau.”

 

Con sói tiến lên, kéo theo một tấm bảng cổ xưa xuất hiện từ hư không. Trên đó có một hình ảnh kỳ lạ cùng một câu đố: “Có một cái bình chứa đầy nước, nhưng không thể rót ra. Làm thế nào để lấy nước mà không làm đổ bình?”

 

Trần Minh và Tống Mai nhìn nhau, bắt đầu suy nghĩ. “Có lẽ chúng ta cần phải tìm cách hiểu câu đố này từ một góc độ khác,” Trần Minh nói.

 

“Ngươi có ý gì?” Tống Mai hỏi, chăm chú nhìn vào câu đố.

 

“Chúng ta có thể dùng khí của mình để tác động đến cái bình mà không cần phải chạm vào nó,” Trần Minh lý giải. “Nếu chúng ta tạo ra một áp lực đủ lớn, có thể nước sẽ chảy ra mà không làm đổ bình.”

 

“Đúng! Hãy thử xem,” Tống Mai hăng hái, ánh mắt sáng lên.

 

Cả hai lại bắt đầu tụ khí, tập trung vào cái bình. Họ thả lỏng, cho phép sức mạnh trong họ chảy ra. Dòng khí bắt đầu lan tỏa và cuộn tròn quanh cái bình, tạo ra một áp lực nhẹ nhàng.

 

“Nào, chúng ta cùng nhau!” Trần Minh hô lên, lòng tràn đầy quyết tâm.

 

“Cảm nhận sức mạnh!” Tống Mai tiếp lời, hai người cùng nhau tăng cường khí lực.

 

Bình đột ngột rung lên, và một dòng nước bắt đầu chảy ra từ miệng bình. “Chúng ta đã làm được!” Tống Mai hét lên, không thể kìm nén niềm vui.

 

“Chúng ta đã giải mã câu đố!” Trần Minh thở phào, ánh mắt ánh lên niềm tự hào. “Chúng ta có thể tiến vào thử thách tiếp theo!”

 

“Các ngươi đã vượt qua bài kiểm tra thứ hai,” con sói nói, giọng tràn đầy ấn tượng. “Nhưng hãy chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối cùng. Đây sẽ là thử thách lớn nhất cho lòng kiên định của các ngươi.”

 

“Chúng ta đã sẵn sàng!” Tống Mai đáp, tự tin hiện rõ trên gương mặt.

 

“Thử thách cuối cùng sẽ là một cuộc đối đầu với chính những nỗi sợ hãi của các ngươi,” con sói giải thích. “Hãy chuẩn bị tinh thần, vì nó sẽ không dễ dàng.”

 

Trần Minh và Tống Mai nhìn nhau, lòng đầy hồi hộp. “Chúng ta có thể làm được,” Trần Minh nói, giọng kiên quyết.

 

“Đúng vậy! Chúng ta sẽ không từ bỏ!” Tống Mai đáp, ánh mắt đầy quyết tâm.

 

Khi họ chuẩn bị cho thử thách cuối cùng, Trần Minh cảm nhận được một áp lực lớn lao trong lòng. Anh biết rằng đây sẽ là một cuộc chiến không chỉ với sức mạnh, mà còn là một cuộc chiến với chính bản thân mình

 

“Ngươi có nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp những gì không?” Tống Mai hỏi, ánh mắt dò xét. 

 

“Ta không biết, nhưng có lẽ sẽ là những hình ảnh từ quá khứ,” Trần Minh trả lời, cảm giác hồi hộp dâng lên trong lòng. “Những nỗi sợ hãi mà chúng ta chưa từng đối diện.”

 

“Có lẽ sẽ có hình ảnh của những kẻ thù mà chúng ta đã gặp trong hành trình tu luyện,” Tống Mai nói, giọng nghi ngại. “Nhưng chúng ta đã vượt qua rất nhiều khó khăn. Chúng ta sẽ không để những điều đó làm cho mình sợ hãi.”

 

“Đúng! Hãy nhớ rằng chúng ta có nhau. Chỉ cần chúng ta đứng bên nhau, không gì có thể ngăn cản được,” Trần Minh khẳng định, lòng tràn đầy quyết tâm.

 

Con sói bắt đầu tụ lại năng lượng, ánh sáng từ cơ thể nó tỏa ra, tạo thành một vòng tròn xung quanh hai người. “Bây giờ, hãy chuẩn bị tinh thần,” nó nói. “Hãy để tâm trí các ngươi mở ra. Chỉ khi nào các ngươi sẵn sàng đối mặt với những nỗi sợ hãi, các ngươi mới có thể vượt qua bài kiểm tra này.”

 

Cả hai cùng nhau nhắm mắt lại, hít thở sâu, cố gắng làm tâm trí bình tĩnh lại. Một cảm giác lạ lẫm lan tỏa trong không gian, như thể thực tại đang bắt đầu thay đổi.

 

Đột nhiên, một làn sóng mạnh mẽ cuốn qua, và hai người cảm thấy như đang bị kéo vào một không gian khác. Khi mở mắt ra, họ đứng giữa một khu rừng tối tăm, cây cối xung quanh bị đen kịt, và không khí nặng nề. 

 

“Đây là đâu?” Tống Mai hỏi, hoảng sợ nhìn quanh. 

 

“Có lẽ đây là nơi đại diện cho những nỗi sợ hãi của chúng ta,” Trần Minh nói, nắm chặt tay cô. “Chúng ta phải tìm cách vượt qua nó.”

 

Ngay khi nói xong, một bóng đen xuất hiện từ phía sau gốc cây. Đó là hình ảnh của một con quái vật khổng lồ với đôi mắt sáng rực, mồm há rộng, lộ ra hàm răng sắc nhọn.

 

“Trần Minh! Tống Mai!” con quái vật gầm lên, âm thanh vang vọng trong không gian. “Các ngươi có dám đối mặt với nỗi sợ hãi của chính mình không?”

 

“Không!” Tống Mai hét lên, mặt tái nhợt. “Chúng ta không sợ!”

 

“Đúng vậy! Chúng ta sẽ không chạy trốn!” Trần Minh kêu lên, cảm thấy lòng mình như đang bùng cháy. 

 

“Các ngươi có thể lừa dối bản thân, nhưng không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi,” con quái vật chế nhạo. “Hãy xem điều gì sẽ xảy ra khi ta lộ diện!”

 

Và rồi, từ trong bóng tối, những hình ảnh hiện ra — những ký ức đau thương, những thất bại và những khoảnh khắc yếu đuối trong quá khứ. Trần Minh thấy hình ảnh của mình khi còn nhỏ, bị chế nhạo bởi những đứa trẻ khác vì không đủ sức mạnh. Còn Tống Mai thấy hình ảnh cha mẹ cô, rời bỏ cô khi cô còn quá nhỏ để tự mình sống.

 

“Ngươi không đủ mạnh để bảo vệ người thân của mình,” bóng tối nói, giọng điệu mỉa mai. “Ngươi chỉ là một kẻ thất bại.”

 

“Đừng để nó chế ngự chúng ta!” Trần Minh gào lên, lòng kiên định tăng lên. “Chúng ta có thể vượt qua điều này!”

 

“Đúng vậy! Chúng ta đã vượt qua rất nhiều khó khăn,” Tống Mai đáp, ánh mắt rực sáng. “Chúng ta không còn là những đứa trẻ vô dụng nữa!”

 

“Thật sao? Vậy tại sao ngươi lại vẫn sợ hãi?” Bóng tối lại chế nhạo, tiến gần hơn, đôi mắt sáng như lửa. “Hãy xem, tất cả những gì ngươi đã mất!”

 

“Đừng nghe nó!” Trần Minh la lên, nắm chặt tay Tống Mai. “Chúng ta có nhau. Hãy nhớ rằng chúng ta đã cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Chúng ta đã chiến đấu vì nhau!”

 

“Ta không sợ nữa!” Tống Mai hét lên, giọng nói vang vọng. “Hãy để chúng ta đứng lên!”

 

Cả hai cùng nhau tụ khí, lòng tràn đầy sức mạnh và lòng tin tưởng. Họ đứng bên nhau, cảm nhận được sức mạnh của đối phương, lòng kiên định như những tảng đá vững chãi.

 

“Chúng ta là những người chiến thắng!” Trần Minh tuyên bố, ánh sáng từ khí của họ bắt đầu tỏa ra. “Chúng ta sẽ không bị đánh bại!”

 

“Hãy rời khỏi đây, nỗi sợ hãi!” Tống Mai kêu lên, năng lượng từ cả hai hòa quyện tạo thành một bức tường ánh sáng chống lại bóng tối. “Chúng ta sẽ không từ bỏ!”

 

Bóng tối bắt đầu co lại, những hình ảnh trong quá khứ tan biến dần. Con quái vật gầm lên, nhưng âm thanh trở nên yếu ớt. “Không! Không thể nào!” nó thét lên.

 

“Chúng ta là những người mạnh mẽ!” Trần Minh hét lên, cả hai cùng nhau dồn sức, thổi bay bóng tối trước mặt họ. 

 

Cuối cùng, khi những hình ảnh tan biến, họ cảm thấy như được giải thoát. Không gian trở lại sáng tỏ, và trước mặt họ là con sói, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ. 

 

“Các ngươi đã làm được!” con sói nói, giọng đầy ấn tượng. “Các ngươi đã vượt qua thử thách cuối cùng.”

 

Trần Minh và Tống Mai nhìn nhau, lòng tràn đầy niềm vui. “Chúng ta thật sự làm được!” Tống Mai reo lên, ánh mắt lấp lánh.

 

“Chúng ta đã vượt qua tất cả!” Trần Minh nói, nắm chặt tay cô. “Bây giờ, chúng ta có thể vào Thánh Địa rồi!”

 

“Đúng vậy, các ngươi xứng đáng với điều đó!” con sói cười lớn. “Hãy theo ta!”

 

Khi họ theo con sói đi vào sâu hơn, Trần Minh không khỏi nghĩ về những gì vừa trải qua. Một niềm tự hào dâng lên trong lòng anh. Họ đã vượt qua những thử thách khó khăn và có được sự kết nối mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

 

“Điều gì đang chờ đợi chúng ta trong Thánh Địa?” Tống Mai hỏi, vừa đi vừa nhìn quanh với sự hồi hộp.

 

“Chúng ta sẽ khám phá và học hỏi nhiều điều,” Trần Minh đáp, lòng đầy hy vọng. “Còn nhiều điều thú vị đang chờ đợi phía trước.”

 

“Ta rất háo hức!” Tống Mai nói, nụ cười rạng rỡ. 

 

Cả hai tiếp tục tiến bước, lòng đầy quyết tâm và tin tưởng vào những điều tốt đẹp phía trước. Họ không chỉ là những người tu luyện bình thường, mà còn là những người bạn đồng hành, cùng nhau vượt qua mọi thử thách trong hành trình đi tìm chân lý và sức mạnh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!