“Mình phải tập trung,” Trần Minh tự nhủ, nhắm mắt lại. “Để có thể cảm nhận được sự lưu chuyển của khí trong cơ thể, ta cần một tâm trí thanh tịnh.”
Trong lúc anh tập trung, một âm thanh nhẹ nhàng từ phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. “Ngươi lại ngồi thiền ở đây à? Nguy hiểm lắm đó!”
Trần Minh mở mắt ra, nhìn thấy Tống Mai đang đứng đó, vẻ mặt lo lắng nhưng không thể giấu nổi sự dễ thương của cô. “Tống Mai, sao ngươi lại ở đây?” anh hỏi, nụ cười hiện rõ trên môi.
“Tìm ngươi thôi,” Tống Mai đáp, tiến lại gần. “Ngươi không thể cứ ngồi đây mãi được! Ban đêm có thể có dã thú, nhất là trong khu rừng này.”
“Ta chỉ luyện khí một chút thôi mà,” Trần Minh giải thích. “Nếu ta không nâng cao khả năng của mình, thì làm sao có thể đối mặt với những thử thách phía trước?”
“Đúng là một kẻ không biết mệt mỏi,” Tống Mai lắc đầu, nhưng đôi mắt cô lại ánh lên sự khích lệ. “Nhưng hãy nhớ rằng, không phải cứ ngồi yên là sẽ mạnh lên. Phải có hành động thực tế nữa!”
“Ngươi có kế hoạch gì không?” Trần Minh hỏi, hào hứng. “Ta rất muốn nghe!”
Tống Mai mỉm cười, rồi bắt đầu chỉ dẫn cho Trần Minh một vài động tác cơ bản của kỹ thuật khí công mà cô mới học được. “Đầu tiên, hãy làm theo ta. Bắt đầu từ đây, hít vào thật sâu, giữ hơi lại, rồi từ từ thở ra...”
Trần Minh làm theo, cảm nhận sự căng thẳng trong cơ thể giảm bớt, nhưng cũng không quên hỏi: “Khi nào ngươi mới quyết định luyện tập cùng ta? Ta không thể cứ mãi một mình.”
Tống Mai cười, “Ta luôn sẵn lòng giúp đỡ, nhưng đôi khi cũng cần phải để ngươi tự học hỏi một mình. Đó là cách để ngươi trưởng thành.”
“Nhưng nếu chúng ta cùng nhau luyện tập, ta có thể tiến bộ nhanh hơn!” Trần Minh phụng phịu, ánh mắt nài nỉ.
“Ngươi có lý, nhưng hãy nhớ, sự tiến bộ đến từ bên trong. Nếu ngươi không tìm được động lực trong chính mình, thì những gì ta làm cũng chỉ là vô ích,” Tống Mai nghiêm túc nói.
“Mình hiểu,” Trần Minh đáp, cố gắng duy trì sự tập trung. “Nhưng có lẽ đôi khi có một người bạn đồng hành cũng sẽ khiến cho việc tu luyện thú vị hơn.”
“Đúng vậy,” Tống Mai cười tươi, khiến Trần Minh cảm thấy ấm lòng. “Vậy thì, hãy cho ta thấy sự tiến bộ của ngươi nào! Ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội để chứng kiến điều đó!”
Họ tiếp tục luyện tập một hồi lâu, từ các bài khí công cho đến những bước di chuyển nhẹ nhàng nhưng đầy uyển chuyển. Tống Mai dẫn dắt, giọng nói cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán.
“Nhớ rằng mỗi động tác đều có ý nghĩa riêng,” Tống Mai nhấn mạnh. “Ngươi phải hiểu rõ khí lưu chuyển trong cơ thể mình. Đừng để tâm trí bị phân tâm!”
“Ta đang cố gắng hết sức,” Trần Minh thở hổn hển, cơ bắp anh đã bắt đầu cảm thấy căng thẳng. “Nhưng đôi khi thật khó để duy trì sự tập trung.”
“Vậy thì hãy để ta giúp ngươi!” Tống Mai bước lại gần, chỉnh sửa một vài động tác cho Trần Minh. “Đừng cố gắng quá, hãy để cảm xúc dẫn dắt.”
“Tốt, ta sẽ thử,” Trần Minh nói, lòng tràn đầy hy vọng. “Ngươi luôn là nguồn động viên lớn cho ta.”
Khi ánh mặt trời bắt đầu lặn, ánh sáng vàng rực rỡ nhuộm cả bầu trời, hai người quyết định dừng lại để nghỉ ngơi. Họ ngồi bên bờ suối, nước chảy róc rách, tạo nên âm thanh dễ chịu.
“Có điều gì đó mà ta muốn hỏi ngươi,” Tống Mai nhìn Trần Minh, ánh mắt cô đầy nghiêm túc. “Ngươi có nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp phải những thử thách lớn hơn không? Mỗi bước tiến trên con đường này đều có thể dẫn đến nguy hiểm.”
“Ta biết,” Trần Minh thở dài, cảm thấy nặng nề trong lòng. “Nhưng ta tin rằng nếu chúng ta hợp tác và học hỏi lẫn nhau, chúng ta sẽ vượt qua tất cả.”
“Ngươi nói rất hay, nhưng thực tế thì lại khác,” Tống Mai nhấn mạnh. “Chúng ta không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra. Thế giới này không chỉ có sự tốt đẹp. Có rất nhiều kẻ xấu sẵn sàng gây hại cho chúng ta.”
“Ta sẽ không sợ hãi,” Trần Minh khẳng định, nhưng bên trong anh có chút lo lắng. “Ta đã trải qua nhiều điều, và ta tin rằng mình có thể đối mặt với chúng.”
“Ta cũng tin như vậy,” Tống Mai mỉm cười. “Nhưng hãy cẩn thận. Cảm xúc sẽ khiến ngươi mất kiểm soát.”
“Ngươi thật sự lo cho ta sao?” Trần Minh hỏi, giọng có chút châm biếm nhưng không thể giấu nổi sự cảm kích.
“Tất nhiên!” Tống Mai nói với sự nghiêm túc. “Chúng ta là đồng đội mà, đúng không?”
“Đúng vậy,” Trần Minh đáp, lòng ấm áp khi nghĩ đến tình bạn này. “Nếu không có ngươi, ta sẽ khó mà tiến xa được.”
Khi ánh trăng bắt đầu chiếu sáng, cả hai quyết định tìm chỗ nghỉ ngơi qua đêm. Tống Mai cất tiếng, “Ngươi có tin rằng những bí mật lớn về tu tiên đang chờ chúng ta khám phá không?”
“Chắc chắn rồi,” Trần Minh đáp, ánh mắt tràn đầy hy vọng. “Những bí mật ấy đang chờ chúng ta khám phá. Chỉ cần chúng ta không bỏ cuộc.”
“Vậy thì chúng ta sẽ không ngừng lại,” Tống Mai nở nụ cười, tràn đầy sức sống. “Hãy cùng nhau tìm kiếm những bí mật đó, cho đến khi tìm thấy!”
“Hãy cùng nhau tiến bước, dù có khó khăn thế nào đi nữa!” Trần Minh quả quyết, ánh mắt rực sáng.
“Đúng vậy!” Tống Mai kiên quyết. “Và nếu một ngày nào đó, ta gặp khó khăn, ngươi sẽ là người đứng bên cạnh ta, phải không?”
“Luôn luôn!” Trần Minh khẳng định. “Chúng ta sẽ luôn bên nhau.”
Đêm dần buông, ánh trăng lấp lánh trên mặt nước, họ cùng nhau chia sẻ những câu chuyện, những giấc mơ và cả những nỗi lo âu của mình. Giữa không gian tĩnh lặng, Trần Minh cảm nhận được một sức mạnh ẩn chứa trong tình bạn của họ, như một ngọn lửa luôn cháy sáng, không bao giờ tắt.
“Có một điều ta muốn làm,” Trần Minh chợt nói. “Ta muốn thề rằng chúng ta sẽ không bao giờ từ bỏ nhau, dù thế nào đi chăng nữa.”
“Ta cũng vậy,” Tống Mai nói, ánh mắt cô lấp lánh như sao trời. “Và nếu có một ngày ta phải đối mặt với kẻ thù lớn nhất, hãy nhớ rằng ta sẽ luôn đứng bên cạnh ngươi.”
Trần Minh gật đầu, một quyết tâm mới trỗi dậy trong lòng. “Đúng, cho dù là ai, chúng ta sẽ không từ bỏ.”
Khi màn đêm buông xuống, hai người lại tiếp tục những cuộc trò chuyện, chia sẻ không chỉ về tu luyện mà cả về ước mơ, về những điều họ mong muốn đạt được. Đó không chỉ là con đường tu tiên, mà còn là hành trình khám phá bản thân và tình bạn, nơi mà họ cùng nhau vươn tới những chân trời mới, những giấc mơ lớn lao.