Khu tập thể Thanh Xuân cũ kỹ tựa như một cuốn phim tài liệu đen trắng bị thời gian bỏ quên. Những bức tường vôi vàng ố, loang lổ vết chân chim và dấu tích của những mùa mưa nắng đi qua. Hành lang chung luôn thoang thoảng một thứ mùi hỗn tạp khó tả: mùi dầu mỡ từ bếp nhà bà Bảy, mùi thuốc bắc của ông thầy lang tầng hai, và cả mùi ẩm mốc đặc trưng của những kiến trúc được xây từ nửa thế kỷ trước. Thế nhưng, đối với những đứa trẻ lớn lên ở đây, cái không gian chật chội và có phần xô bồ ấy lại chính là cả một thế giới, một giang hồ thu nhỏ với đầy ắp những câu chuyện không đầu không cuối.
Và trong cái giang hồ ấy, có hai thế lực không đội trời chung nhưng cũng chẳng thể tách rời, đó là Hạ Linh Nhi và Lý Trường An.
Hai nhà chỉ cách nhau đúng một bức tường xi măng mỏng. Trường An thường đoan chắc rằng, cậu có thể nghe thấy cả tiếng Linh Nhi ngáp trong giấc ngủ, và Linh Nhi cũng thề thốt rằng cô biết chính xác lúc nào Trường An lén lút đọc truyện trong giờ học qua tiếng lật sách sột soạt. Sự gần gũi về mặt địa lý ấy đã biến họ thành một cặp bài trùng bất đắc dĩ ngay từ khi còn nằm trong nôi.
Năm lên bảy, Hạ Linh Nhi, sau khi xem xong một bộ phim kiếm hiệp chiếu trên chiếc tivi đen trắng của cả khu, đã tự mình khai tông lập phái. Cô bé với hai bím tóc lúc nào cũng vênh lên đầy thách thức, tự phong là "Hạ Nữ Hiệp", ngày ngày vác theo một thanh kiếm gỗ tự chế đi "trừ gian diệt bạo". "Môn phái" của cô ban đầu quy tụ được gần chục đứa trẻ trong xóm, nhưng nhanh chóng tan rã sau khi "đại đệ tử" Tí sún bị ong đốt sưng vù mặt mày vì thực hiện nhiệm vụ chọc vào tổ ong theo lệnh "sư phụ".
Sau cuộc biến động nhân sự ấy, môn phái chỉ còn lại đúng một thành viên danh dự, người chưa bao giờ đồng ý gia nhập nhưng luôn có mặt ở mọi điểm nóng: Lý Trường An.
Cậu bé Trường An khi đó là một tiểu thư sinh đúng nghĩa, bốn mắt tinh anh sau cặp kính dày cộp, lúc nào cũng kè kè bên mình một cuốn sách. Cậu chẳng có hứng thú gì với chuyện đao kiếm giang hồ. Nhưng cậu có một nhiệm vụ cao cả hơn do hai bên phụ huynh giao phó: làm "hộ pháp" cho Hạ Nữ Hiệp, đảm bảo rằng sự nhiệt huyết "trượng nghĩa" của cô bé không gây ra một thảm họa nào quá tầm kiểm soát.
Một buổi trưa hè oi ả, cả khu tập thể đang chìm trong giấc ngủ, Hạ Nữ Hiệp nhận được mật báo: con mèo mun của bà Tám bán chè đã bị "thế lực hắc ám" bắt cóc và giam giữ trên mái tôn nhà kho. Không một chút do dự, cô bé lập tức lên kế hoạch giải cứu.
"Lý Trường An!" Giọng Linh Nhi thì thầm nhưng đầy khẩn trương qua khe cửa sổ. "Nhiệm vụ cấp S! Mau xuất đầu lộ diện!"
Trường An đang ngồi giải một bài toán khó, thở dài một tiếng não nề. Cậu nhìn ra ngoài sân, thấy Hạ Nữ Hiệp đang trong trang phục tác chiến: đầu đội một chiếc rổ nhựa, lưng đeo ba lô con cóc, tay cầm kiếm gỗ, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Hạ Linh Nhi, giữa trưa nắng 39 độ, leo lên mái tôn có thể gây bỏng cấp độ hai và sốc nhiệt," Trường An nói vọng ra, tay vẫn không rời cây bút. "Xác suất thành công của nhiệm vụ là 12.7%, xác suất cậu bị mẹ đánh là 98%."
"Hứ, đồ mọt sách nhát gan! Bà Tám đã khóc hết nước mắt rồi kìa. Thấy chết không cứu không phải anh hùng!"
Nói rồi, cô bé không thèm đợi "hộ pháp" của mình, thoăn thoắt trèo lên cây bàng già rồi từ đó mon men bò sang mái nhà kho. Trường An não nề gấp sách lại, lẳng lặng đi vào nhà, lấy ra một tuýp thuốc trị bỏng và một chai nước lọc, rồi mới thủng thẳng đi ra sân. Cậu không khuyên can nữa. Kinh nghiệm cho thấy, một khi Hạ Nữ Hiệp đã quyết, mười con trâu cũng không kéo lại được. Cậu chỉ có thể làm tốt công tác hậu cần và giảm thiểu thiệt hại.
Đúng như dự đoán, năm phút sau, một tiếng "Á" thất thanh vang lên, kèm theo đó là tiếng loảng xoảng của thanh kiếm gỗ rơi xuống đất. Hạ Nữ Hiệp đã cứu được con mèo, nhưng cái giá phải trả là một vết bỏng rộp ở lòng bàn tay do chạm vào mái tôn nóng như chảo lửa.
Cô bé mếu máo ôm tay ngồi thụp xuống, còn con mèo được giải cứu thì co giò chạy thẳng. Trường An lại gần, thở dài lần thứ hai trong buổi trưa, lôi chai nước ra dội nhẹ lên tay cô bạn cho dịu đi, rồi cẩn thận bôi thuốc.
"Tớ đã nói rồi mà," cậu lẩm bẩm.
"Tại con mèo vô ơn đó!" Linh Nhi chu môi cãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay cho cậu chăm sóc. "Nhưng dù sao tớ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ."
Trường An không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu. Cậu biết, trong thế giới của Hạ Linh Nhi, đúng sai không quan trọng bằng việc được sống hết mình với những gì cô tin tưởng. Và có lẽ, chính cái sự ngốc nghếch, nhiệt thành và đầy sức sống ấy đã khiến thế giới logic và đầy quy tắc của cậu trở nên bớt nhàm chán hơn.
Thời gian trôi đi, "Hạ Nữ Hiệp" không còn vác kiếm gỗ đi khắp xóm, nhưng cái tính cách sôi nổi và bay bổng thì vẫn còn nguyên. Họ cùng nhau bước vào những năm tháng cấp ba. Lý Trường An, đúng như dự đoán, trở thành học bá hàng đầu của trường, niềm tự hào của cả khu tập thể. Bảng điểm của cậu lúc nào cũng sáng chói, và ước mơ trở thành kiến trúc sư đã được cậu vạch ra một cách chi tiết đến từng môn học.
Còn Hạ Linh Nhi, cô không có tài năng với những con số và công thức, nhưng lại là một họa sĩ thiên bẩm. Cuốn vở nào của cô cũng chi chít những bản phác thảo thời trang, những cô người mẫu với bộ cánh lộng lẫy, độc đáo. Cô là trưởng câu lạc bộ mỹ thuật, là người có thể biến sân khấu buồn tẻ của trường thành một sàn diễn đầy màu sắc. Ước mơ của cô không nằm ở những bản vẽ kỹ thuật, mà là kinh đô thời trang Paris hoa lệ.
Họ vẫn là một cặp bài trùng. Trường An giúp Linh Nhi kèm những môn tự nhiên khó nhằn, còn Linh Nhi lại giúp cuộc sống của Trường An thêm vào những gam màu bất ngờ.
Một buổi chiều cuối xuân, khi kỳ thi học kỳ đang đến gần, họ ngồi học cùng nhau ở thư viện. Trường An đang tập trung giải một đề toán tích phân phức tạp, còn Linh Nhi thì chống cằm, cây bút trong tay không hề di chuyển trên trang vở mà lại đang múa những đường cong trên một tờ giấy nháp.
"Trường An này," cô khẽ gọi.
"Hửm?" Cậu không ngẩng đầu lên.
"Nếu sau này cậu xây một tòa nhà thật cao, cậu có thiết kế cho tớ một phòng làm việc trên tầng thượng không? Một căn phòng toàn kính, để tớ có thể ngắm cả thành phố và lấy cảm hứng thiết kế."
Trường An dừng bút, ngẩng lên nhìn cô bạn. Đôi mắt cô lấp lánh một niềm vui thơ ngây và một ước mơ rực rỡ. Cậu bất giác mỉm cười.
"Được. Tớ sẽ thiết kế cho cậu một căn phòng đẹp nhất, có cả một ban công đầy hoa giấy. Nhưng với điều kiện, cậu phải thiết kế cho tớ một bộ vest thật ngầu để tớ mặc trong ngày khánh thành tòa nhà đó."
"Chắc chắn rồi! Một lời hứa nhé!" Linh Nhi giơ ngón út ra.
Trường An ngập ngừng một giây rồi cũng đưa ngón út của mình ra ngoắc lấy tay cô bạn. Một lời hứa đơn giản, một khung cảnh bình yên, nhưng lại khiến trái tim cậu học bá vốn chỉ quen với logic và những con số bỗng đập lệch đi một nhịp.
Cái tuổi mười bảy đến với họ như thế. Cái tuổi của những hoài bão lớn lao, của những lời hứa hẹn và những rung động đầu đời còn trong veo như một cơn mưa rào mùa hạ. Phía trước là cả một bầu trời rộng lớn, nhưng họ chưa biết rằng, bầu trời ấy sắp nổi cơn giông bão, và lời hứa ngón út hôm nay chỉ là khởi đầu cho một lời hẹn ước định mệnh sẽ theo họ suốt cả một thập kỷ dài.