Tháng Bảy năm ấy, Hà Nội bước vào những ngày đỉnh điểm của mùa hè. Cái nóng hầm hập, oi ả dường như bị dồn nén suốt cả ngày dài, chỉ chờ đến đêm mới chịu nhường chỗ cho những cơn gió mang hơi ẩm từ mặt hồ thổi vào. Buổi tối sinh nhật lần thứ mười bảy của Hạ Linh Nhi rơi vào một ngày như thế.
Bữa tiệc của Linh Nhi không phải là một sự kiện xa hoa. Nó diễn ra trong chính căn hộ tập thể chật hẹp, nơi không khí được lấp đầy bởi tiếng cười nói ồn ào của đám bạn chí cốt, mùi thơm ngọt của chiếc bánh kem dâu tây, và cả sự hiện diện không thể thiếu của Lý Trường An. Cậu không phải là tâm điểm của bữa tiệc, mà giống một người giám sát thầm lặng hơn. Trong khi Linh Nhi đang hào hứng thổi nến, mắt nhắm nghiền và hai má phồng lên để ước một điều thật dài, thì Trường An đang đứng ở một góc, tay cầm sẵn một ly nước để phòng khi nến bén vào dải ruy băng trang trí gần đó. Khi Linh Nhi nhận quà, cậu là người lẳng lặng dọn dẹp đống giấy gói nhiều màu sắc. Cậu tồn tại ở đó, một sự hiện diện trầm tĩnh, quen thuộc đến mức gần như vô hình, nhưng lại không thể thiếu.
Khi đám bạn đã lục tục kéo nhau về hết, để lại một "bãi chiến trường" nho nhỏ, căn nhà cuối cùng cũng trở lại với sự yên tĩnh vốn có. Bà Mai, mẹ của Linh Nhi, xoa đầu con gái.
"Mệt chưa cô nương? Lớn tướng rồi mà còn nghịch như quỷ sứ."
"Con vui mà mẹ," Linh Nhi cười hì hì, tay vẫn còn dính vệt kem. "À mẹ ơi, con với Trường An ra ngoài đi dạo một lát nhé. Ở trong nhà hơi bí ạ."
Bà Mai nhìn sang cậu trai cao kều, dong dỏng đang phụ mình dọn dẹp, ánh mắt đầy vẻ tin tưởng. "Ừ, đi đi. An nó đi cùng thì mẹ yên tâm rồi. Nhớ về sớm."
Linh Nhi kéo tay Trường An ra khỏi nhà khi cậu còn chưa kịp từ chối. "Đi thôi, hộ pháp của tớ! Tớ no quá, cần phải đi bộ tiêu thực, không thì nổ tung mất."
Họ men theo con đường nhỏ quen thuộc, con đường mà họ đã cùng nhau đi qua không biết bao nhiêu lần trong suốt mười bảy năm cuộc đời. Không khí đêm mát rượi và trong lành lạ thường sau một ngày oi bức. Ánh đèn đường màu vàng ấm áp hắt xuống, kéo theo bóng của hai người đổ dài trên mặt đất. Họ đi bên nhau, không nói gì nhiều, nhưng sự im lặng ấy không hề ngượng ngùng. Nó là một sự im lặng của thấu hiểu, của những người đã quá quen thuộc với sự tồn tại của đối phương.
"Hôm nay tớ vui lắm," Linh Nhi bỗng lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng. Giọng cô trong veo, mang theo một chút bâng khuâng. "Mười bảy tuổi. Nghe như một cột mốc quan trọng vậy. Vừa thấy háo hức, lại vừa thấy hơi sợ."
"Sợ gì chứ?" Trường An hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
"Sợ phải lớn," cô đáp lí nhí. "Sợ sau này mỗi đứa một nơi. Cậu thì vào trường Kiến trúc, tớ thì... tớ muốn đến Paris. Sợ sau này chúng ta sẽ không còn được đi dạo cùng nhau như thế này nữa."
Câu nói của Linh Nhi khiến bước chân Trường An khựng lại một nhịp. Cậu chưa bao giờ nghĩ xa đến thế. Trong thế giới logic của cậu, tương lai là một chuỗi những kế hoạch được vạch sẵn, và sự hiện diện của Linh Nhi trong những kế hoạch đó là một điều hiển nhiên, một hằng số không cần chứng minh. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến một ngày hằng số đó có thể biến mất.
"Chúng ta là hàng xóm mà," cậu đáp, giọng có chút không tự nhiên. "Dù đi đâu rồi cũng sẽ về nhà thôi."
Linh Nhi mỉm cười. Câu trả lời của Trường An thật đơn giản, nhưng lại khiến lòng cô ấm áp lạ thường. Họ đi mãi, đi mãi, cho đến khi con đường dẫn họ lên cây cầu Long Biên lịch sử. Về đêm, cây cầu trở nên cổ kính và trầm mặc. Đứng từ đây, có thể nhìn thấy cả một vùng sông Hồng rộng lớn và ánh đèn của thành phố lấp lánh phía xa. Gió lồng lộng thổi, mang theo hơi nước mát rượi, làm mái tóc dài của Linh Nhi bay bay.
Họ dừng lại ở một khoảng rộng giữa cầu, tựa người vào lan can sắt đã nhuốm màu thời gian.
"Trường An này," Linh Nhi quay sang, đôi mắt sáng lấp lánh trong đêm, "Tớ có một ý tưởng này... hơi ngốc một chút."
"Tớ nghe đây," cậu đáp, đã quá quen với những ý tưởng "hơi ngốc" của cô bạn.
Linh Nhi lục trong chiếc túi nhỏ đeo bên mình, lôi ra một chiếc hộp gỗ vuông vắn, được bào nhẵn và không hề trang trí. Đây chính là thành phẩm trong giờ thủ công của Trường An mà cô đã "trưng dụng" từ mấy tuần trước. Cô lại lôi ra một mảnh giấy nhỏ và một cây bút.
"Đây," cô nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. "Chúng ta sẽ viết những ước mơ lớn nhất, điên rồ nhất của mình vào đây. Rồi chúng ta sẽ niêm phong chiếc hộp này lại. Hẹn đúng mười năm sau, cũng vào ngày này, sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của tớ, chúng ta sẽ cùng nhau quay lại đúng chỗ này, cùng nhau mở nó ra xem. Chịu không?"
Trường An nhìn cô, rồi nhìn chiếc hộp gỗ. Ý tưởng này thật trẻ con, thật lãng mạn một cách sến súa, nhưng cậu lại không tài nào từ chối được. Bởi vì người đề nghị là Hạ Linh Nhi.
"Được thôi," cậu gật đầu.
Linh Nhi cười rạng rỡ, xé tờ giấy làm đôi. Cô cầm lấy một nửa, nắn nót viết điều gì đó. Đôi mày thanh tú khẽ chau lại, đôi môi mím chặt đầy tập trung. Viết xong, cô cẩn thận gấp mảnh giấy lại làm tư.
"Tới lượt cậu."
Trường An nhận lấy nửa tờ giấy còn lại. Cậu ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, rồi lại nhìn cô gái đang đứng cạnh mình, đôi mắt vẫn còn sáng rực niềm vui. Ước mơ lớn nhất của cậu là gì? Trở thành một kiến trúc sư tài ba? Xây nên những công trình vĩ đại? Những điều đó vụt qua trong đầu cậu, nhưng chúng có vẻ nhạt nhòa. Cậu nhận ra, ước mơ lớn nhất của cậu không phải là một danh từ, mà là một cụm động từ, một trạng thái. Cậu cúi xuống, và viết một dòng chữ ngắn gọn.
Cậu gấp mảnh giấy lại, trao cho Linh Nhi. Cô bé không nhìn, cẩn thận đặt cả hai mảnh giấy vào trong hộp, rồi đậy nắp lại.
"Vậy là xong," cô thì thầm, ôm chiếc hộp vào lòng như một báu vật. "Lời hẹn năm mười bảy tuổi. Mười năm. Nghe dài thật đấy."
"Sẽ nhanh thôi," Trường An đáp.
Họ đứng đó thêm một lúc lâu, không ai nói thêm lời nào. Chiếc hộp gỗ nhỏ bé dường như chứa đựng cả tương lai của hai con người, một tương lai chưa định hình nhưng đã được gắn kết với nhau bằng một lời hứa thầm lặng.
Trên đường về, sự im lặng giữa họ có một chút khác biệt. Nó không còn đơn thuần là sự thấu hiểu, mà còn xen lẫn một chút ngượng ngùng và cả một sự trân trọng mơ hồ. Lời hẹn vừa rồi như một chất xúc tác, khiến cho tình bạn trong veo của họ dường như đã bắt đầu kết tủa thành một thứ tình cảm khác, phức tạp và sâu sắc hơn.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng mùa hè vừa kịp len lỏi qua khe cửa sổ, tiếng chuông điện thoại bàn nhà Linh Nhi bỗng reo vang inh ỏi. Bà Mai nhấc máy, rồi vài giây sau, cả khu tập thể nghe thấy tiếng hét thất thanh đầy vui sướng của bà.
"Linh Nhi! Đậu rồi con ơi! Con có học bổng rồi! Paris! Paris đó con ơi!"
Ở căn phòng bên cạnh, Lý Trường An đang chuẩn bị sách vở đi học, giật mình làm rơi cây bút chì xuống đất. Cậu nghe rõ từng chữ. Paris. Trái tim cậu bỗng hẫng đi một nhịp. Đêm qua, họ vừa hẹn ước mười năm. Sáng nay, một thập kỷ ấy dường như đã bị kéo giãn ra bởi nửa vòng trái đất. Lời hẹn năm mười bảy tuổi, chỉ vừa mới được thốt ra, đã đứng trước cơn thử thách đầu tiên, một thử thách mang tên định mệnh.