Một tuần ở Paris trôi qua nhanh như một giấc mơ. Lý Trường An và Hạ Linh Nhi đã tận dụng từng giây từng phút, cùng nhau dạo bước trên những con phố mà trước đây cô phải đi một mình, cùng nhau ăn những món ăn mà trước đây cô chỉ có thể chụp ảnh gửi cho anh xem. Tuần lễ đó đã lấp đầy những khoảng trống của tám năm xa cách, biến Paris từ một thành phố của nỗi nhớ trở thành thành phố của kỷ niệm chung.
Nhưng rồi, cũng đến lúc phải chia xa.
Họ lại đứng ở sân bay Charles de Gaulle, nhưng lần này, người đi là anh và người ở lại là cô. Không khí của cuộc chia ly này hoàn toàn khác biệt. Không còn sự lo âu, bất an của tám năm về trước. Thay vào đó là một sự bình yên, một niềm tin vững chắc và một nỗi buồn ngọt ngào.
"Về đến nơi phải nhắn tin cho em ngay nhé," Linh Nhi nói, tay cô vuốt lại cổ áo cho anh. "Không được làm việc quá sức, phải ăn uống đúng giờ đó."
"Anh biết rồi, 'vợ sắp cưới' của anh nói gì anh cũng nghe," Trường An cười, véo nhẹ má cô. "Anh sẽ đếm từng ngày cho đến khi em hoàn thành xong công việc và về nhà."
Anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, nồng nàn và đầy tự tin. Nụ hôn không phải của sự tạm biệt, mà của một lời hứa hẹn sẽ sớm ngày đoàn tụ.
"Chờ anh về," anh thì thầm.
"Em chờ."
Nhìn bóng lưng anh khuất dần sau cổng an ninh, Linh Nhi mỉm cười, tay vô thức chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út. Anh đi rồi, nhưng cô không còn cảm thấy cô đơn nữa. Anh đã để lại trái tim mình ở lại Paris cùng cô.
Lý Trường An trở về Hà Nội trong sự chào đón nồng nhiệt của cả hai bên gia đình. Tin tức con trai cầu hôn thành công đã khiến bố mẹ anh vui mừng khôn xiết. Một cuộc gặp mặt chính thức giữa hai gia đình nhanh chóng được tổ chức. Không khí không hề có chút xa cách, mà ấm cúng, thân tình như người một nhà. Bà Mai, mẹ Linh Nhi, cứ nắm tay bà Thảo, mẹ Trường An, cười nói không ngớt, bắt đầu bàn về chuyện chọn ngày lành tháng tốt. Hai ông bố thì cụng ly chúc mừng, vui vẻ bàn chuyện tương lai của hai đứa con.
Trường An ngồi giữa không khí hân hoan ấy, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Anh mở điện thoại, cho mọi người xem đoạn video anh đã lén quay lại khoảnh khắc Linh Nhi bật khóc nói "Em đồng ý". Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của con gái, bà Mai lại rưng rưng nước mắt.
Trong khi đó, ở Paris, cuộc sống của Linh Nhi cũng bước sang một trang mới. Thành công rực rỡ của buổi diễn tốt nghiệp đã mang đến cho cô nhiều cơ hội. Một thương hiệu thời trang danh tiếng đã ngỏ lời mời cô vào vị trí thực tập sinh trong đội ngũ thiết kế của họ - một cơ hội mà hàng ngàn sinh viên mơ ước.
Điều này tạo ra một bài toán mới cho cô và Trường An. Sự nghiệp của cô đang có cơ hội cất cánh ở Paris, nhưng tổ ấm tương lai của họ lại ở Hà Nội.
"Hay là anh sang Paris với em nhé?" cô nói đùa trong một cuộc gọi.
"Anh mà sang đó thì ai xây nhà cho chúng ta?" anh cười đáp. "Em cứ yên tâm làm việc. Một năm hay hai năm nữa cũng được. Anh có thể chờ. Chúng ta đã chờ được tám năm rồi mà."
Sự thấu hiểu và ủng hộ của anh khiến Linh Nhi vô cùng cảm động. Cô nhận lời thực tập, vừa làm việc để tích lũy kinh nghiệm quý báu, vừa cùng anh lên kế hoạch cho tương lai từ xa.
Trở về với cuộc sống thường nhật, Trường An biết có một việc cậu cần phải làm. Cậu hẹn gặp Mai Chi ở quán cà phê cũ.
Mai Chi đến, vẫn với nụ cười hiền lành như mọi khi. Trường An không vòng vo. Sau khi hỏi thăm cô dạo này thế nào, anh đưa bàn tay trái của mình lên. Trên ngón áp út của anh cũng có một chiếc nhẫn bạc đơn giản, là nhẫn đôi với chiếc của Linh Nhi.
"Tớ... sắp kết hôn," anh nói, giọng chân thành và có chút áy náy.
Mai Chi nhìn chiếc nhẫn, rồi ngẩng lên nhìn anh. Cô không hề tỏ ra ngạc nhiên hay đau khổ. Cô chỉ mỉm cười, một nụ cười thanh thản.
"Là cô ấy phải không? Người ở rất xa ấy?"
Trường An gật đầu. "Tớ xin lỗi, Mai Chi. Vì thời gian qua đã có lúc đối xử không công bằng với cậu."
"Không đâu," Mai Chi lắc đầu. "Cậu chưa bao giờ cho tớ một hy vọng sai lầm cả. Là do tớ tự nguyện thôi. Tớ biết người trong lòng cậu không phải là tớ, nhưng tớ vẫn rất vui vì đã được làm bạn của cậu. Thấy cậu tìm được hạnh phúc, tớ thật lòng mừng cho cậu. Chúc mừng nhé, Trường An."
Sự cao thượng và tốt bụng của Mai Chi khiến Trường An vô cùng cảm kích. Món nợ ân tình trong lòng cậu cuối cùng cũng đã được giải tỏa một cách nhẹ nhàng.
Linh Nhi ở Paris cũng làm một điều tương tự. Cô mời Jean-Pierre đi ăn trưa. Cô kể cho cậu nghe về chuyến đi bất ngờ của Trường An và lời cầu hôn. Cô giơ bàn tay có chiếc nhẫn ra cho cậu xem.
Jean-Pierre nhìn chiếc nhẫn, rồi nhìn nụ cười rạng rỡ của cô. Cậu nhún vai, cười một cách lãng tử.
"Vậy là chàng trai ở quê nhà của em cuối cùng cũng đã hành động. Anh ta đúng là một người may mắn." Cậu nâng ly nước của mình lên. "Chúc mừng nhé, nàng thơ của tôi. Dù tôi không phải là người nghệ sĩ may mắn có được em, nhưng tôi vẫn rất vui khi thấy em hạnh phúc."
Những mối quan hệ bên lề đã được giải quyết một cách ổn thỏa và đầy tôn trọng. Giờ đây, không còn bất cứ gợn mây nào trên bầu trời tình yêu của họ nữa.
Tối hôm đó, trên màn hình máy tính, Lý Trường An đang trình chiếu cho Hạ Linh Nhi xem một bản vẽ 3D.
"Đây," anh nói, giọng đầy tự hào. "Ngôi nhà tương lai của chúng ta. Anh thiết kế theo ý em, có một phòng làm việc thật lớn, toàn bằng kính, với ban công trồng đầy hoa giấy."
Linh Nhi nhìn những đường nét, những khối hình đang dần hiện ra trên màn hình, trong lòng ngập tràn cảm xúc. Đó không chỉ là một bản vẽ kiến trúc. Đó là ngôi nhà của họ, là tương lai của họ, là giấc mơ chung mà họ đang cùng nhau xây dựng.
Họ không còn là những cô cậu học trò mười bảy tuổi với lời hẹn ước mông lung. Họ là hai người trưởng thành, độc lập, đang cùng nhau đối mặt với những thử thách thực tế của cuộc sống: công việc, khoảng cách, và việc dung hòa giữa sự nghiệp và tình yêu. Nhưng họ biết, chỉ cần có nhau, chỉ cần cùng nhìn về một hướng, mọi khoảng cách đều có thể san bằng, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.