Lời Hẹn Năm 17 Tuổi

Chương 14: Lời Đồng Ý Ở Paris


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con phố Paris về đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại ánh đèn vàng ấm áp hắt bóng hai người xuống vỉa hè ẩm ướt. Lý Trường An vẫn quỳ một chân trên mặt đất, tư thế vững chãi, ánh mắt ngước lên nhìn cô, trong đó chứa đựng cả một thập kỷ yêu thương, chờ đợi và hy vọng. Chiếc hộp nhung nhỏ mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạc mảnh mai, không phải một viên kim cương hào nhoáng, mà là một viên đá sapphire xanh biếc, trong veo như màu trời thu Hà Nội.

Hạ Linh Nhi đứng bất động, hai tay vẫn đưa lên che miệng, không cho tiếng nấc nghẹn ngào bật ra thành tiếng. Cô sững sờ. Toàn bộ thế giới của cô dường như đã dừng lại trong khoảnh khắc này. Mọi âm thanh, mọi hình ảnh xung quanh đều nhòe đi, chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông đang quỳ gối trước mặt cô, người đã đi cùng cô suốt những năm tháng tuổi thơ, người đã âm thầm ở bên cô qua những năm dài xa cách.

Trong đầu cô, một cuốn phim quay chậm hiện về. Là cậu bé Lý Trường An với cặp kính dày cộp, cẩn thận dán băng urgo vào đầu gối trầy xước của cô. Là chàng trai mười bảy tuổi, trầm mặc đứng cạnh cô trên cầu Long Biên, cùng cô đặt ước mơ vào chiếc hộp gỗ. Là chàng sinh viên kiến trúc, kiên nhẫn thức cùng cô qua những cuộc gọi video xuyên lục địa. Là người đàn ông đã vượt nửa vòng trái đất đến đây, chỉ để nói rằng anh tự hào về cô.

Trường An hít một hơi thật sâu, giọng nói trầm ấm và chân thành của anh vang lên, phá vỡ sự im lặng thiêng liêng.

"Hạ Linh Nhi," anh bắt đầu. "Từ năm bảy tuổi, thế giới của anh đã có thêm một 'tiểu yêu quái' chuyên gây rối. Năm mười bảy tuổi, anh nhận ra thế giới của mình không thể thiếu đi sự tồn tại của 'tiểu yêu quái' đó. Suốt tám năm qua, mỗi một bản vẽ anh thiết kế, mỗi một công trình anh hình dung, anh đều tự hỏi liệu em có thích nó không, liệu nó có đủ đẹp để xứng với em không."

Anh nhìn sâu vào đôi mắt đã nhòe đi vì nước mắt của cô. "Người ta nói kiến trúc sư xây nên những ngôi nhà. Nhưng đối với anh, chính em mới là người xây nên thế giới của anh. Em là nền móng vững chắc nhất, là mái nhà che chở, là nơi bình yên nhất mà anh luôn muốn tìm về. Em là công trình vĩ đại và xinh đẹp nhất trong cuộc đời anh."

Anh khẽ đẩy chiếc hộp nhẫn về phía cô. "Lời hẹn năm mười bảy tuổi của chúng ta là đợi đến khi em hai mươi bảy. Nhưng anh không muốn đợi thêm một ngày nào nữa. Hạ Linh Nhi, em có đồng ý để anh được tiếp tục làm 'hộ pháp', bảo vệ và ở bên cạnh em suốt quãng đời còn lại không? Em... có đồng ý lấy anh không?"

Mọi sự kìm nén trong lòng Linh Nhi vỡ òa. Cô không còn khóc trong im lặng nữa, mà bật khóc thành tiếng, nhưng trên môi lại là một nụ cười rạng rỡ. Cô gật đầu lia lịa, không thể thốt ra một từ nào trọn vẹn.

"Em đồng ý! Em đồng ý!" cuối cùng cô cũng nói được, giọng lạc đi trong hạnh phúc.

Trường An mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc nhất mà cô từng thấy. Anh run run lấy chiếc nhẫn ra, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của cô. Chiếc nhẫn vừa vặn một cách hoàn hảo. Linh Nhi nhìn xuống tay mình, viên đá sapphire lấp lánh dưới ánh đèn đường. Cô lật mặt trong của chiếc nhẫn, thấy một dãy số được khắc cực nhỏ. Đó là một dãy tọa độ. Tọa độ của chính nơi họ đang đứng trên cầu Long Biên vào cái đêm định mệnh năm mười bảy tuổi.

Trường An đứng dậy. Anh lau đi những giọt nước mắt trên má cô, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

"Đừng khóc nữa, nhà thiết kế của anh," anh thì thầm.

"Em khóc vì hạnh phúc," cô đáp, giọng vẫn còn nghẹn ngào.

Anh khẽ nâng cằm cô lên, và rồi, anh đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn không còn vội vàng, ngượng ngùng như ở sân bay, mà sâu lắng, nồng nàn và đầy ắp tình yêu của cả một thập kỷ. Giữa lòng Paris lãng mạn, dưới những ánh đèn vàng thơ mộng, họ đã trao cho nhau nụ hôn của một lời hẹn ước mới, một lời hẹn ước cho cả cuộc đời.

Sáng hôm sau, Linh Nhi tỉnh giấc bởi ánh nắng ban mai chiếu qua khe cửa. Việc đầu tiên cô làm là đưa bàn tay lên ngắm nhìn. Chiếc nhẫn vẫn ở đó, lấp lánh, như một minh chứng rằng tất cả những gì xảy ra đêm qua không phải là một giấc mơ. Cô quay sang, thấy Trường An đã dậy, anh đang đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn đường phố Paris. Anh quay lại, bắt gặp ánh mắt của cô và mỉm cười.

"Chào buổi sáng, vợ sắp cưới."

Hai từ "vợ sắp cưới" khiến má Linh Nhi đỏ bừng lên. Cô kéo chăn che mặt, cảm giác hạnh phúc lâng lâng khó tả.

Việc đầu tiên họ làm là gọi video về Việt Nam. Khi thấy con gái mình giơ bàn tay với chiếc nhẫn lấp lánh lên, bà Mai đã hét lên một tiếng thất thanh rồi bật khóc. Bố mẹ Trường An ở đầu dây bên kia cũng cười không ngớt. Cuộc gọi nhanh chóng biến thành một cuộc "hội nghị trực tuyến" của hai bên gia đình, bàn về chuyện xem ngày, chuẩn bị cho đám hỏi, đám cưới. Sự vui mừng và hạnh phúc vượt qua cả khoảng cách địa lý, kết nối hai gia đình lại với nhau.

Những ngày sau đó ở Paris là những ngày đẹp nhất trong cuộc đời họ. Họ không còn là một du khách và một du học sinh, họ là một cặp đôi sắp cưới, cùng nhau khám phá thành phố tình yêu. Họ nắm tay nhau đi dạo trong vườn Luxembourg, cùng nhau xếp hàng vào xem những kiệt tác ở bảo tàng Louvre. Anh giải thích cho cô về kiến trúc Gothic của nhà thờ Đức Bà, còn cô lại say sưa kể cho anh nghe về câu chuyện đằng sau những bức tranh của Monet.

Họ cùng nhau lên đồi Montmartre, nơi Linh Nhi đã từ chối lời tỏ tình của Jean-Pierre. Cô kể cho anh nghe chuyện đó, không một chút giấu giếm. Anh chỉ im lặng lắng nghe, rồi siết chặt tay cô hơn. "Cảm ơn em đã chờ anh."

Đứng trên một cây cầu bắc qua sông Seine, nhìn những cặp đôi khác treo ổ khóa tình yêu lên thành cầu, Linh Nhi mỉm cười.

"Lời hẹn của chúng ta," cô nói, "không cần một ổ khóa nào cả. Nó được khóa bằng thời gian và niềm tin."

Tối cuối cùng trước khi Trường An phải về lại Việt Nam, họ ngồi trong căn hộ nhỏ của Linh Nhi, cùng nhau uống trà và ngắm nhìn tháp Eiffel lấp lánh từ xa.

"Vậy là lời hẹn năm mười bảy tuổi, chúng ta đã hoàn thành sớm gần hai năm rồi," Linh Nhi nói, tựa đầu vào vai anh.

"Chưa đâu," Trường An khẽ đáp. Anh xoay người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô. "Lời hẹn đó vẫn còn nguyên giá trị. Vào ngày sinh nhật thứ hai mươi bảy của em, chúng ta sẽ vẫn cùng nhau quay lại cầu Long Biên."

Linh Nhi nhìn anh thắc mắc.

Anh mỉm cười. "Nhưng chúng ta sẽ không đến đó để mở một chiếc hộp gỗ cũ kỹ nữa. Chúng ta sẽ đến đó, với tư cách là vợ chồng, để bắt đầu một chương mới của cuộc đời mình. Chiếc hộp đó đã hoàn thành nhiệm vụ của nó rồi. Nhiệm vụ của nó là giữ cho hai chúng ta không lạc mất nhau."

Lời hẹn năm xưa, giờ đây đã được khoác lên một ý nghĩa mới. Nó không còn là một dấu hỏi về tương lai, mà đã trở thành một lời khẳng định cho một tình yêu vĩnh cửu, một tình yêu đã được thử thách qua thời gian, được nuôi dưỡng bằng nỗi nhớ, và cuối cùng đã đơm hoa kết trái một cách rực rỡ nhất giữa lòng Paris.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!