Lời Kể Của Kẻ Xuyên Không

Chương 7: Lời Kể Của Kẻ Xuyên Không


trước sau

Khuôn mặt hốc hác của Kỷ Linh thoáng chốc trở nên dữ tợn.

 

“Ngươi có biết hơn một tháng qua ta sống như thế nào không?”

 

“Những kẻ đó đều là những kẻ nịnh bợ kẻ mạnh, chà đạp kẻ yếu.”

 

“Thấy ta sa cơ liền thi nhau giày vò ta.”

 

“Ta không cam lòng!”

 

“Ta không cam lòng sống mòn ở đây suốt đời!”

 

“Ta còn cách, ta còn có thể lật ngược tình thế, ta còn có thể…”

 

“Ngươi còn có thể sao chép vài bài thơ cổ cho mình dùng, phải không?”

 

Ta lạnh lùng cắt ngang nàng.

 

Kỷ Linh sững sờ, khuôn mặt nàng từ từ đỏ lên, không nói được lời nào.

 

Cuối cùng nàng bất lực cuộn tròn lại, tiếng khóc đứt quãng vang khắp lãnh cung.

 

“Ta cũng không muốn như vậy… Ta biết làm như vậy là sai, nhưng ta thực sự không muốn sống cả đời trong lãnh cung này.”

 

“Nơi này căn bản không phải là chỗ dành cho con người.”

 

“Nếu cứ tiếp tục thế này, ta không phát đ.i.ê.n thì cũng bị giày vò đến c.h.ế.t.”

 

Ta thở dài một hơi, lấy ra những món đồ trang sức bằng vàng bạc đã chuẩn bị từ trước.

 

“Số tiền này đủ để ngươi sống nửa đời còn lại mà không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc.”

 

“Ta đã sắp xếp người tiếp ứng cho ngươi.”

 

“Đêm nay, vào giờ Tý, sẽ có người đến đón ngươi ra khỏi cung, hãy rời khỏi đây, sống nốt phần đời còn lại một cách yên ổn.”

 

Kỷ Linh quay đầu nhìn ta, thần sắc từ ngạc nhiên, bất ngờ, vui mừng…

 

Cuối cùng dừng lại ở sự nghi ngờ.

 

“Ngươi chỉ là một cung nữ bình thường trong hậu cung, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

 

“Còn nữa, rất nhiều phi tần trước đây từng gây thù oán với ta muốn vào lãnh cung để chế giễu ta, đều bị chặn lại bên ngoài, làm sao ngươi có thể vào được?”

 

“Ngươi có mối quan hệ như thế nào, có thể thần không biết quỷ không hay đưa ta ra ngoài cung?”

 

Ánh mắt Kỷ Linh nhìn ta, đầy sự đề phòng và nghi ngờ.

 

Đúng vậy.

 

Cuối cùng thì nàng cũng rút ra được bài học, biết rằng không thể dễ dàng tin người.

 

Với cô gái này, người đến từ cùng một quê hương với ta, lại rất giống ta khi còn trẻ, ta luôn có một chút mềm lòng không lý do.

 

Vì vậy, ngay trước mặt nàng, ta xé tấm mặt nạ da người đã đeo trên mặt hơn hai mươi năm qua.

 

Khi nhìn thấy khuôn mặt của ta có năm phần giống với đương kim Hoàng thượng, thần sắc của Kỷ Linh chỉ có thể dùng hai từ “kinh hãi” để miêu tả.

 

Khi Tấn Vương đăng cơ xưng đế, ta uống cạn chén rượu độc, nghĩ rằng mình sẽ c.h.ế.t nơi đất khách quê người.

 

Nhưng khi mở mắt ra, ta phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ hẹp.

 

Người đã cứu ta là một người mà ta hoàn toàn không ngờ tới.

 

Thẩm Phù Nhược.

 

Người từng là Vương phi của Tấn Vương, giờ là Hoàng hậu, và sau này là Thái hậu.

 

Đối thủ trong tưởng tượng của ta suốt bao năm qua.

 

Bà lặng lẽ thay đổi chén rượu độc, giả mạo cái c.h.ế.t của ta, sau đó bí mật đưa “t.h.i t.h.ể” ta đến căn phòng này.

 

“Ngươi cứu ta làm gì?” Ta nhìn bà đầy nghi hoặc.

 

Trong mắt ta, bà phải là người muốn ta c.h.ế.t nhất trên thế gian này mới đúng.

 

Ta đã cướp đi phu quân của bà, bà phải hận ta thấu xương mới đúng.

 

“Thật quá đáng tiếc.” Thẩm Phù Nhược khẽ thở dài.

 

“Ngươi có tài học vấn đầy mình, tầm nhìn xa trông rộng hơn người.”

 

“Nhưng Triệu Diệp chỉ coi ngươi là công cụ để tranh quyền đoạt lợi, thật sự quá đáng tiếc.”

 

Ta nhìn bà.

 

Người phụ nữ mà ta luôn coi là nhàm chán, đáng thương, bi ai, tầm nhìn hạn hẹp, người phụ nữ này dường như chỉ biết đến cầm kỳ thư họa, nữ công gia chánh, một biểu tượng của một khuê nữ phong kiến tiêu chuẩn, người phụ nữ này luôn mang nụ cười dịu dàng, không đổi sắc mặt khi phu quân mình nạp hết thiếp này đến thiếp khác, dường như hoàn hảo tuân theo “tam tòng tứ đức” của người thê tử phong kiến.

 

Lúc này, bà gọi tên phu quân mình bằng một giọng điệu hờ hững, thậm chí là mỉa mai: Triệu Diệp.

 

Như thể đó chỉ là một thứ không đáng kể, không đủ để bà để tâm.

 

Ta đột nhiên nhận ra, có lẽ ta chưa bao giờ thực sự hiểu bà.

 

Ta nhìn bà với ánh mắt không thể diễn tả được, thậm chí vô thức thu mình lại vào góc giường.

 

“Ngươi muốn làm gì?” Ta hỏi theo bản năng.

 

Trên gương mặt Thẩm Phù Nhược, vẫn là nụ cười nhạt nhẽo, bình thản.

 

“Khi ở phủ Tấn Vương, ngươi luôn nói rằng phụ nữ không nhất thiết phải thua kém nam giới, phụ nữ cũng có thể có sự nghiệp riêng…”

 

Thẩm Phù Nhược đột nhiên tiến đến gần ta, gần như ép ta vào góc giường và tường.

 

Giọng bà vẫn nhẹ nhàng, nhưng trong đó chứa đựng một sự mạnh mẽ không thể chối từ.

 

“Vậy theo ngươi, giữa ta và Triệu Diệp, ai có thể làm nên đại nghiệp hơn?” 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!