Trong những con phố nhộn nhịp của Hà Nội, nơi ánh đèn neon lấp lánh như những con mắt không ngủ, cuộc sống của Minh trôi qua một cách bình thường đến nhàm chán. Là một lập trình viên 25 tuổi, anh dành phần lớn thời gian trước màn hình máy tính, gõ những dòng code vô hồn trong văn phòng chật hẹp. Nhưng một buổi chiều mưa tầm tã, khi anh trở về căn hộ nhỏ bé ở quận Cầu Giấy, một bức thư lạ lùng đã thay đổi tất cả. Bức thư nằm lẻ loi trong hộp thư, phong bì ố vàng, không tem, không dấu bưu điện, chỉ có địa chỉ tay viết run run: "Gửi Minh, con cháu của bà nội". Bên trong, nét chữ nguệch ngoạc như được viết bằng máu khô: "Quay về làng Quên Lãng, nơi máu đã thấm vào đất. Linh hồn ta chờ đợi. Đừng chậm trễ, kẻo hối hận muộn màng."
Minh cầm bức thư, tim anh đập thình thịch như trống trận. Làng Quên Lãng – cái tên ấy gợi nhớ những câu chuyện bà nội kể lúc anh còn bé, những đêm khuya bên bếp lửa hồng. Bà kể về một ngôi làng cổ ở vùng núi phía Bắc, nơi bà sinh ra và lớn lên trước khi chạy nạn chiến tranh. Làng ấy từng yên bình với những cánh đồng lúa xanh mướt, sông suối trong vắt, nhưng một đêm kinh hoàng đã thay đổi tất cả. Một lời nguyền từ một oan hồn – Bà Ba, người phụ nữ bị làng phản bội và giết hại vì nghi là gián điệp – đã khiến cả làng chìm trong máu me. "Đừng bao giờ quay lại đó, con ơi," bà nội từng thì thầm, đôi mắt bà long lanh nước mắt. Nhưng bà đã mất cách đây năm năm, và Minh nghĩ những câu chuyện ấy chỉ là truyền thuyết dân gian.
Anh cười khẩy, cố xua tan cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng không thể. Bức thư như có sức sống riêng, giấy kêu xào xạc dưới ngón tay anh, và anh dường như nghe thấy tiếng thì thầm từ xa vọng lại: "Quay về... quay về..." Minh quyết định chia sẻ với nhóm bạn thân – những người luôn sẵn sàng cho những cuộc phiêu lưu điên rồ. Lan, cô nàng 24 tuổi làm hướng dẫn viên du lịch, với mái tóc ngắn cá tính và nụ cười rạng rỡ, hào hứng ngay lập tức: "Nghe hay đấy! Một chuyến đi khám phá làng ma – mình sẽ chụp ảnh sống ảo đẹp lung linh!" Việt, chàng trai 25 tuổi mê phim kinh dị, mắt sáng lên: "Ma quỷ, lời nguyền? Đây là cơ hội quay vlog đỉnh cao! Biết đâu gặp ma thật, mình sẽ nổi tiếng!" Còn Hương, cô bạn 23 tuổi nhút nhát, với đôi mắt to tròn và giọng nói nhỏ nhẹ, do dự: "Mình sợ lắm... Nhưng nếu mọi người đi, mình sẽ đi theo."
Họ quyết định lên đường vào cuối tuần, biến chuyến đi thành một kỳ nghỉ vui vẻ. Minh chuẩn bị bản đồ cũ kỹ từ bà nội, chiếc xe jeep cũ kỹ của Việt, và vài ba lô đồ ăn vặt. Khi chiếc xe lăn bánh rời khỏi Hà Nội, gió heo may từ núi rừng thổi về, mang theo mùi đất ẩm ướt và lá mục. Con đường dần hẹp lại, cây cối um tùm che khuất ánh nắng, và radio đột ngột rè rè, phát ra tiếng ru trẻ con khàn khàn: "Con ơi con ngủ cho ngoan..." Minh tắt vội, nhưng tiếng ru vẫn vọng trong đầu anh. Qua kính chiếu hậu, anh dường như thấy một bóng dáng mờ ảo – một bà cụ lùn tịt với đôi mắt đỏ ngầu – đang theo dõi họ từ bóng tối ven đường.
Khi đến chân núi, con đường dẫn vào làng trở nên gồ ghề, đá sỏi lạo xạo dưới lốp xe. Họ dừng bên một con suối cạn, nước đọng lại những vũng đỏ lờ mờ như máu. "Chỉ là rêu đỏ thôi mà," Lan cười lớn, cố xua tan không khí nặng nề, nhưng giọng cô hơi run. Việt chụp ảnh, Hương ôm chặt ba lô, còn Minh nhìn lên ngọn núi: Làng Quên Lãng đang chờ họ, với những ngôi nhà đổ nát và lời nguyền chết chóc đang thức tỉnh. Bước chân đầu tiên vào làng, gió lạnh buốt quất vào mặt, mang theo tiếng khóc trẻ con văng vẳng từ xa. Minh nắm chặt bức thư trong túi, tim anh đập loạn xạ. Họ không biết rằng, lời mời từ quá khứ không phải là lời mời – mà là lời cảnh báo cuối cùng trước cơn ác mộng thực sự.