lời nguyền của ngôi làng bị lãng quên

Chương 2: Những Ngôi Nhà Im Lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngôi làng Quên Lãng hiện ra trước mắt nhóm bạn như một bức tranh địa ngục bị lãng quên. Những ngọn núi cao chót vót bao quanh, tạo thành một thung lũng tối tăm, nơi ánh nắng chỉ le lói qua tán cây dày đặc. Con đường đất đỏ dẫn vào làng lầy lội sau cơn mưa, và không khí nặng nề với mùi mục nát của lá cây và đất ẩm. Những ngôi nhà tranh lụp xụp đứng im lìm dưới ánh chiều tà đỏ như máu, mái lợp lá cọ mục ruỗng, tường đất nứt nẻ như da thịt bị xé toạc. Không một bóng người, không tiếng chim hót, chỉ có gió hú qua khe hở, mang theo tiếng thì thầm xa xôi như lời oán trách từ cõi âm.

Việt, với chiếc máy ảnh lủng lẳng trước ngực, hào hứng bước đi trước: "Nơi này tuyệt vời cho phim kinh dị! Nhìn kìa, những ngôi nhà như từ thế kỷ trước." Anh chụp lia lịa, tiếng tách tách vang vọng trong không gian im lặng đáng sợ. Nhưng khi xem lại ảnh trên màn hình, anh giật mình: Trong một bức, phía sau ngôi nhà, có bóng đen mờ ảo hình dáng một bà cụ, đôi mắt lấp lánh đỏ. "Chắc là lỗi kỹ thuật thôi," Việt cười gượng, nhưng giọng anh lạc đi, và anh nhanh chóng xóa ảnh. Lan, cố giữ vẻ mạnh mẽ, dẫn đầu nhóm: "Chúng ta tìm chỗ nghỉ đi. Ngôi nhà lớn kia trông ổn đấy." Đó là ngôi nhà lớn nhất làng, có lẽ từng thuộc về trưởng làng, với hiên rộng và cửa gỗ mục nát.

Khi đẩy cửa, tiếng kêu cót két vang lên như tiếng rên rỉ của người chết. Một mùi hôi thối xộc ra, nồng nặc như mùi xác chết đang phân hủy chậm rãi. Lan thắp sáng chiếc đèn pin, quét quanh phòng: Bụi bám dày đặc trên đồ đạc cũ kỹ, bàn thờ gỗ mọt ruỗng với bát hương vỡ vụn, và một bức ảnh đen trắng treo lệch lạc trên tường. Bức ảnh chụp một người phụ nữ trẻ, khuôn mặt gầy guộc, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào họ như đang theo dõi. "Cô ấy trông như đang sống thật," Hương thì thầm, lùi lại một bước, tay ôm chặt ngực. Minh cúi xuống sàn, nhặt lên một cuốn nhật ký cũ kỹ, trang giấy ố vàng, nét chữ nguệch ngoạc: "Linh hồn Bà Ba không tha thứ. Bà bị làng giết oan, và giờ bà quay về. Máu phải trả bằng máu. Kẻ lạ mặt sẽ chết đầu tiên."

Nhóm quyết định nghỉ chân ở đây, trải chiếu cũ và đốt lửa nhỏ để sưởi ấm. Nhưng khi đêm xuống, không khí càng nặng nề. Gió hú qua khe cửa, mang theo tiếng khóc ai oán, như trẻ con lạc mẹ. Việt cố đùa để xua tan nỗi sợ: "Chắc là gió thôi mà! Ai muốn kể chuyện ma không?" Nhưng rồi, một tiếng gõ cửa vang lên – ba tiếng rõ ràng, chậm rãi, như bàn tay xương xẩu gõ vào gỗ. Họ nhìn nhau, tim đập thình thịch. Minh đứng dậy, tay cầm đèn pin run run, mở cửa ra. Ngoài kia chỉ là bóng tối mịt mù, không một bóng người. Nhưng khi đóng cửa lại, anh nghe thấy tiếng cười khúc khích từ trong nhà – tiếng cười của một đứa trẻ, nhưng không có trẻ con nào ở đây. Hương ôm chặt Lan, nước mắt lăn dài: "Chúng ta nên đi khỏi đây... Mình cảm thấy có gì đó đang theo dõi chúng ta."

Sáng hôm sau, họ tỉnh dậy với cảm giác mệt mỏi, như bị hút hết sức lực. Việt kiểm tra xe, nhưng động cơ không nổ, như bị ai đó phá hỏng. Minh nhìn quanh làng, những ngôi nhà im lặng dường như đang thì thầm với nhau, và anh dường như thấy bức ảnh trên tường nhếch mép cười. Nỗi sợ bắt đầu len lỏi, nhưng sự tò mò giữ chân họ lại. Họ không biết rằng, những ngôi nhà im lặng ấy đang che giấu những bí mật kinh hoàng, và lời nguyền đã chọn họ làm nạn nhân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×