lời nguyền của ngôi làng bị lãng quên

Chương 6: Linh Hồn Ru Con


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng ru ma quái trở nên dữ dội hơn bao giờ hết, vang vọng khắp làng Quên Lãng như một bản nhạc địa ngục. Nhóm bạn phát hiện từ nhật ký rằng Bà Ba từng mất con trong chiến tranh – những đứa trẻ bị bom đạn giết hại, và linh hồn bà ru những oan hồn trẻ em ấy để tìm sự an ủi. Nhưng giờ đây, tiếng ru ấy là lời triệu hồi chết chóc. Hương, bị ám ảnh nặng nhất, bắt đầu hát theo trong vô thức, giọng cô khàn khàn không phải của mình. Cơ thể cô co giật như bị nhập, mắt trắng dã, và cô lao vào rừng sâu: "Mẹ ru con... Mẹ ru con chết..."

Nhóm đuổi theo, đèn pin quét loạn trong bóng tối, cây cối quất vào mặt như những bàn tay vô hình. Họ tìm thấy Hương trong một hang động ẩm ướt ở chân núi, nơi đầy xương trẻ em trắng hếu, xếp chồng chất như một nghĩa địa nhỏ. Bà Ba hiện ra từ bóng tối, da thịt bà rữa nát, ôm Hương như con gái: "Con ơi, về với mẹ... Mẹ sẽ ru con ngủ vĩnh cửu." Linh hồn trẻ em bò lồm ngồm quanh hang, mắt đỏ ngầu, miệng há ra như muốn cắn xé.

Minh hét lên, kéo Hương ra, nhưng cô bị thương nặng, da thịt thối rữa như bị nguyền, vết cào sâu hoắm trên người. Việt, vẫn bị bùa ngải kiểm soát, thì thầm: "Hy sinh một người để phá lời nguyền... Bà ấy cần máu tươi." Nhưng Minh từ chối: "Chúng ta phải cùng sống hoặc cùng chết!" Họ chạy thoát khỏi hang, nhưng tiếng ru vẫn theo đuổi, và Hương bắt đầu ho ra máu, thì thầm: "Bà ấy đang ru tôi chết..." Nhóm quyết tâm tìm xác Bà Ba để đốt, hy vọng chấm dứt lời ru kinh hoàng ấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×